Chương 22: Nghiêm sư xuất cao đồ. (2)

Cẩn thận nhìn Vương Chấn Hưng, rồi nói tiếp: "Sắc mặt của ngài có vẻ không được tốt, tối qua ngài nghỉ ngơi không tốt sao?"

Nghe vậy, Vương Chấn Hưng khựng lại.

Anh đã cố gắng lấy lại tinh thần, không ngờ vẫn bị người khác nhìn ra sơ hở.

Đúng vậy, tối qua anh ngủ không đủ giấc, đến giờ đầu óc vẫn còn nghĩ đến "Thủy Thủ Mặt Trăng".

Đều tại Phùng Thiến Thiến.

Chẳng trách mấy hôm trước, cô ấy lại hỏi anh thích xem phim hoạt hình nào.

Hóa ra đã có mưu đồ từ trước.

Nhưng dù là mưu đồ thì Vương Chấn Hưng vẫn rất thích.

Nếu không thì anh đã không mất ngủ rồi.

Lấy lại tinh thần, Vương Chấn Hưng nghiêm nghị nói với Lâm Khả Khanh: "Thư ký trước đã nghỉ việc được một thời gian, công việc của công ty khá bận rộn, một mình tôi thường phải xử lý đến nửa đêm, hy vọng cô có thể nhanh chóng bắt tay vào làm việc trong thời gian thực tập, nếu không tôi sẽ cân nhắc tuyển lại thư ký."

"Vâng, tôi nhất định sẽ cố gắng." Lâm Khả Khanh hoảng hốt nói.

"Pha cho tôi một tách cà phê, tôi sẽ giao cho cô những công việc cần làm trong ngày hôm nay."

"Vâng."

Lâm Khả Khanh gật đầu.

Khi mới vào làm, có nhân viên dẫn cô đi làm quen với môi trường công ty.

Sau khi rời khỏi văn phòng, cô đến phòng trà pha cà phê, nhanh chóng pha xong rồi bưng cà phê quay lại.

Vương Chấn Hưng uống vài ngụm cà phê để tỉnh táo lại, sau đó bắt đầu sắp xếp công việc cho Lâm Khả Khanh.

Văn phòng tổng giám đốc rất lớn, có nhà vệ sinh, phòng nghỉ và cả phòng làm việc riêng cho thư ký.

Tổng giám đốc và thư ký dễ khiến người khác hiểu lầm, quả thực không phải không có lý do.

Tất nhiên, hiện tại, trong văn phòng của Vương Chấn Hưng lúc này, vẫn chưa xảy ra chuyện gì không tiện nói với người ngoài.

Sau khi Vương Chấn Hưng sắp xếp xong, Lâm Khả Khanh liền đến phòng làm việc riêng làm việc.

Mặc dù thành tích chuyên ngành trong thời gian học đại học rất tốt nhưng khi thực sự tiếp nhận công việc, Lâm Khả Khanh vẫn cảm thấy đau đầu.

Có rất nhiều thứ, trong thời gian học đại học không thể học được.

Lâm Khả Khanh gặp phải những điều không hiểu, chỉ có thể cố gắng hỏi Vương Chấn Hưng.

Cũng giống như hồi đi học, khi gặp phải vấn đề không hiểu sẽ hỏi giáo viên vậy.

Chỉ có điều, Vương Chấn Hưng không phải là một giáo viên hiền lành.

Những thứ tương tự như vậy, Vương Chấn Hưng đã dạy một lần rồi thì sẽ không kiên nhẫn dạy lần thứ hai.

Mặc dù Lâm Khả Khanh rất xuất sắc nhưng không phải lúc nào cũng có thể suy một ra ba.

Kết thúc một ngày làm việc, Lâm Khả Khanh đã bị mắng ít nhất hai mươi lần.

Thường nói nghiêm sư mới xuất cao đồ.

Vương Chấn Hưng không hề mềm lòng, mắng người mới đi làm ngày đầu tiên là Lâm Khả Khanh muốn điên đầu.

Đương nhiên, mắng thì mắng nhưng Vương Chấn Hưng vẫn nắm bắt được chừng mực.

Mắng Lâm Khả Khanh nhiều lần như vậy nhưng lại không nhận được thông báo rằng độ hảo cảm bị trừ.

Chỉ là Lâm Khả Khanh ấm ức là điều không thể tránh khỏi, còn lén khóc trong phòng làm việc riêng.

[ Ký chủ trách mắng nữ chính Lâm Khả Khanh, nhận được 40 điểm hào quang phản diện! ]

"Không uổng công tôi tốn nước miếng."

Vương Chấn Hưng vui vẻ nhận thưởng.

Sau khi kết thúc một ngày làm việc, Vương Chấn Hưng tìm một nơi để dùng bữa.

Bởi vì có việc quan trọng phải làm, nên hôm nay không tìm Phùng Thiến Thiến cùng ăn cơm.

Ban ngày lúc đang làm việc, Vương Chấn Hưng giành ra chút thời gian xem chút thông tin cá nhân Lâm Khả Khanh điền lúc vào làm, biết được mẹ Lâm Khả Khanh tên là Lưu Phương.

Vương Chấn Hưng thông qua các mối quan hệ của mình, tra được chút thông tin của Lưu Phương từ một công ty quản lý gia đình.

Sau khi ăn tối xong, Vương Chấn Hưng đã đến một công ty thám tử tư, thuê người điều tra một chút hoạt động thường ngày của Lưu Phương.

Có tiền làm việc thật dễ.

Khoảng hai ngày sau, đã nhận được tin tức.

Nhìn nội dung thám tử tư gửi qua trên điện thoại, trong lòng Vương Chấn Hưng rất nhanh đã có một kế hoạch.

Mà bên phía Lâm Khả Khanh, vẫn cứ bị mắng như thường ngày.

Chỉ là số lần bị mắng, đã ít hơn rất nhiều so với ngày đầu tiên đi làm.

Chính cái gọi là nghiêm sư xuất cao đồ, kết quả của việc bị Vương Chấn Hưng trách mắng chính là, tốc độ làm việc của Lâm Khả Khanh ở vị trí hiện tại trở nên thuần thục và nhanh hơn.

Mặc dù chỉ mới vào làm việc vài ngày, nhưng hiện tại Lâm Khả Khanh đã có thể giải quyết một số công việc đơn giản của công ty.

Cũng nhờ vậy mà lượng công việc của Vương Chấn Hưng đã được giảm bớt rất nhiều, thoải mái hơn không ít.

“Cũng xem như không khiến tôi quá thất vọng, làm cũng không tệ.”

Gần đến lúc tan làm, Vương Chấn Hưng đọc qua tài liệu Lâm Khả Khanh đã xử lý xong, cười vui vẻ.

Lâm Khả Khanh ngạc nhiên.

Từ lúc vào làm đến giờ, đây là lần đầu tiên ông chủ vui vẻ hòa nhã nói chuyện như vậy, khiến cô có chút thụ sủng nhược kinh*.

*Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ

“Đây đều do Vương tổng dạy dỗ tốt.” Lâm Khả Khanh cẩn thận nói.

“Mấy ngày nay tôi luôn mắng cô, trong lòng cô sẽ không giận tôi chứ?” Vương Chấn Hưng thăm dò hỏi.

“Ông chủ là vì muốn tốt cho tôi, đương nhiên tôi sẽ không giận.” Lâm Khả Khanh lắc đầu.

Mặc dù mấy ngày nay đều bị mắng, nhưng cô lại học hỏi được rất nhiều.

Thân là một nữ chính ngay thẳng tốt bụng, làm sao có thể không biết phân biệt được tốt xấu?