Chương 29: Đấu sĩ Lão Vương (2)

Trong thời gian này, mỗi ngày Lâm Khả Khanh đều làm việc với Vương Chấn Hưng, nên cô đã quen sự bá đạo mạnh mẽ của ông chủ từ lâu rồi.

Nghe xong những lời này, trong lòng chợt dâng lên từng cơn ấm áp và cảm giác an toàn, không kìm được hơi ngước mắt lên, nhìn thẳng vào anh bằng đôi mắt đẹp như đá quý.

[ Độ hảo cảm của nữ chính Lâm Khả Khanh với ký chủ +5, tổng điểm độ hảo cảm hiện tại là 50 (rung động)! ]

[ Ký chủ ảnh hưởng đến hướng đi của cốt truyện, nhận được 300 điểm phản công, giá trị may mắn của nhân vật chính Tần Dật -50, giá trị may mắn của ký chủ +50! ]

Vương Chấn Hưng giả vờ như không chú ý đến ánh mắt bất thường của Lâm Khả Khanh.

Anh lấy điện thoại ra, gọi một cuộc điện thoại cho luật sư.

Xảy ra chuyện như vậy, tất nhiên là không thể bỏ qua được.

Hơn nữa xung quanh có rất nhiều người đến xem náo nhiệt, thậm chí có người còn dùng điện thoại quay lại.

Sau khi luật sư đến, Vương Chấn Hưng kể lại chuyện đã xảy ra.

"Vương tổng, ngài muốn bọn họ bị giam nửa tháng, hay muốn họ bị kết án dưới ba năm tù?"

Sau khi nghe xong, luật sư hỏi Vương Chấn Hưng.

"Nghiêm trị không tha." Vương Chấn Hưng nghiêm túc nói.

“Được, tôi hiểu rồi.” Luật sư gật đầu.

Sau khi người trong cục cảnh sát đến, luật sư làm việc với họ.

Chuyện này vốn cũng không phải do Vương Chấn Hưng sai, mà là do thanh niên tóc vàng đã ra tay trước.

Người trong cục cảnh sát khá coi trọng vụ này.

Vương Chấn Hưng không phải là một người dân bình thường, mà là một doanh nhân nổi tiếng liêm khiết, đồng thời cũng thích làm việc từ thiện.

Kiểu doanh nhân lương thiện như này, tất nhiên bên phía cảnh sát cũng khá thích.

Một người như vậy, thế mà suýt nữa đã bị vây đánh trên đường?

Đâu có thể được!

Người trong cục rất coi trọng vấn đề này, ngay lập tức báo cáo sự việc lên cấp trên.

Ý kiến của cấp trên cũng là trừng phạt nghiêm khắc.

Đồng thời còn muốn tra xem những thanh niên này có từng phạm luật gì không.

Nếu như có, đếm tội rồi cùng phạt.

Cầm đầu là thanh niên tóc vàng, cùng với những người giúp đỡ tên này đang được điều trị tại bệnh viện, bọn họ vui mừng nghĩ rằng, bản thân đã gặp được một "quý nhân".

Nghĩ rằng có thể lừa Vương Chấn Hưng được một đống tiền bồi thường, phát tài thành nhà giàu hay gì đó.

Nhưng khi biết tin có khả năng sẽ được hưởng thụ đãi ngộ bao ăn bao ở gần ba năm, ai cũng đều mặt cắt không còn giọt máu.

Ngày hôm sau.

Vương Chấn Hưng đến công ty làm việc như thường lệ, rất nhàn nhã.

So với mấy ngày trước, bây giờ đã thoải mái hơn rất nhiều.

Lâm Khả Khanh đã tiến bộ nhanh chóng, đồng thời làm việc cũng nghiêm túc, có thể giúp anh giải quyết nhiều công việc của công ty.

Lúc này Vương Chấn Hưng có chút nhàn.

Anh lấy một chiếc điện thoại dự phòng trong ngăn kéo ra, nhấn nút nguồn.

Chiếc điện thoại dự phòng này dùng để liên lạc với một số người, làm những việc không vẻ vang lắm.

Lúc điện thoại được bật lên, trên đó có vài tin nhắn chưa đọc.

Là gia đình sống trên tầng Hứa Du Nhu gửi đến.

"Ông chủ, không thể chịu đựng được nữa. Đã mười hai ngày liên tục, thật sự là sức lực tôi không chịu được nữa. Dừng ở đây được không? Khoản cuối đưa ít hơn cũng được."

"Ông chủ, ngài đã xem tin nhắn chưa? Đã là ngày thứ mười ba rồi, cũng không cần thêm hai ngày nữa đâu phải không?"

"Ông chủ, đã mười bốn ngày rồi, thật sự không nhịn được nữa. Ruộng vẫn ổn, nhưng bò thật sự đã kiệt sức, thật sự không cày được nữa."

Vương Chấn Hưng nhìn mấy tin nhắn này, cười tinh ranh.

Từ những câu chữ trong tin nhắn, tên này hẳn là rất chuyên nghiệp, cùng vợ của hắn liên tục làm ồn Hứa Du Nhu tầng dưới hơn mười ngày.

Lúc đầu thời gian giao ước mà Vương Chấn Hưng nói với đối phương là mười lăm ngày.

Nhưng mà cũng không cần một ngày cuối này.

Hứa Du Nhu đã bị bỏ lại lâu như vậy, đã đến lúc nên đi thăm hỏi rồi.

Vương Chấn Hưng cầm chiếc điện thoại dự phòng, bắt đầu soạn tin nhắn, hỏi số tài khoản của đối phương.

Sau khi nhận được số tài khoản, anh dùng tài khoản của Phùng Thiến Thiến chuyển qua hai vạn.

Khoản thanh toán cuối cùng vốn là một vạn.

Nhưng Vương Chấn Hưng cho hắn ta thêm một vạn.

Một vạn đưa thêm, là để đối phương quên đi chuyện này.

Sau khi giao dịch kết thúc, Vương Chấn Hưng trực tiếp bẻ sim rồi ném vào thùng rác.

Uống vài ngụm trà, Vương Chấn Hưng lấy chiếc điện thoại mà mình hay dùng ra, gọi cho Hứa Du Nhu.

"Cống thoát nước của chị chắc là thông rồi phải không?" Sau khi cuộc gọi được kết nối, Vương Chấn Hưng hỏi.

"Không, đã bị tắc mấy ngày rồi." Giọng điệu Hứa Du Nhu đầy tủi hờn.

"Chị không gọi thợ tới thông sao?" Vương Chấn Hưng hỏi.

"Không, tôi chỉ tự mình mày mò một chút, nhưng cũng không thông được." Hứa Du Nhu giải thích.

"Vậy hôm nay tôi sẽ qua xem, nhưng mà tan làm xong mới đi được, chắc buổi tối mới đến được chỗ chị, có tiện không?”

"Có gì mà không tiện, cậu đến là được rồi. Tối nay ăn tối ở nhà tôi nhé, cậu muốn ăn gì?"

"Tùy tiện mua gì đó là được."

"Được, vậy tôi sẽ tùy ý mua, đến lúc đó cậu cũng đừng kén chọn."

"Sao lại thế chứ, tôi tin vào tay nghề của chị."

"Được rồi, vậy tối gặp."

Kết thúc cuộc gọi.