Chương 40: Rơi xuống nước (2)

Nếu nói rằng cứu người vì lòng tốt thì rõ ràng không có khả năng như thế.

Nhưng nếu không phải vì lòng tốt, thế thì chắc chắn là có tình cảm đặc biệt.

[ Độ hảo cảm của nhân vật phản diện Hàn Mi đối với ký chủ tăng đến 60 (mến mộ), ký chủ đã ảnh hưởng đến hướng đi của cốt truyện, đạt được 300 điểm phản công! ]

Vương Chấn Hưng nhanh chóng nhận được tin nhắn nhắc nhở, điều này làm anh hơi giật mình.

Hôm nay mới là lần đầu tiên anh gặp Hàn Mi mà thôi.

Xem ra Hàn Mi đối với anh là yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Chỉ là Hàn Mi rất giỏi che giấu cảm xúc của mình, không để cho ai nhìn ra điểm khác biệt.

‘Có vẻ như vận đào hoa tới rồi.’

Vương Chấn Hưng nhanh chóng nghĩ ra nguyên do.

Mức độ đào hoa của anh mới chỉ ở mức sơ cấp, không có sức ảnh hưởng gì quá lớn đối với nữ chính, nhưng đối với nữ phụ hoặc nữ phản diện lại có ảnh hưởng rất lớn.

Vốn chỉ định rơi xuống nước giả bệnh, không ngờ lại thu được kết quả ngoài ý muốn.

Mặc dù Hàn Mi biết bơi, nhưng nín thở một thời gian dài như vậy cộng thêm còn phải kéo theo một người, làm chị ta cũng dần dần không chịu nổi nữa.

Cũng may đúng lúc này, nhân viên cứu hộ cuối cùng cũng tới.

Với sự giúp đỡ của nhân viên cứu hộ, Vương Chấn Hưng nhanh chóng được đưa lên một chiếc tàu đệm khí.

Vương Chấn Hưng vẫn tiếp tục giả bất tỉnh nhân sự.

Hàn Mi kiểm tra hơi thở của anh, phát hiện hắn đã ngừng thở, thế nên chị ta bất chấp sự có mặt của những người khác, lập tức tiến hành hồi sức tim phổi cho anh.

Áo của Vương Chấn Hưng bị lột sạch, để lộ ra đường nét cơ bắp hoàn hảo.

Hàn Mi nhìn mà hai mắt sáng ngời.

Chỉ là đang trong lúc nguy cấp, chị ta không có thời gian để thưởng thức tiếp.

Hàn Mi là một người phụ nữ mạnh mẽ, thích vận động và có không ít kỹ năng cơ bản.

Bơi lội và hồi sức tim phổi chỉ là hai trong số đó.

Vương Chấn Hưng được tiến hành hồi sức tim phổi một lúc, cuối cùng cũng nghe thấy anh ho khan một tiếng, phun ra một ít nước sông. Trùng hợp thay, đó cũng là lúc Hàn Mi đang làm hô hấp nhân tạo.

Hàn Mi không kịp buông ra, bị nuốt phải không ít nước nhưng chị ta cũng không để ý.

“Này, tỉnh chưa?!”

Hàn Mi gọi một tiếng nhưng không nhận được lời đáp.

Vương Chấn Hưng vẫn đang trong trạng thái hôn mê, nhưng mà hô hấp đã trở lại bình thường, hẳn là sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.

Một lát sau, Vương Chấn Hưng được nâng lên một chiếc xe, đưa đến bệnh viện lớn gần đó.

Một trận phong ba bão táp tạm qua.

Hội nghị từ thiện vẫn được tổ chức đúng như kế hoạch đã định.

Vương Chấn Hưng là người khởi xướng chính, mặc dù anh vắng mặt nhưng cũng không ảnh hưởng mấy.

Ngày hôm sau.

Tại tòa nhà trung tâm.

“Đã tỉnh lại và qua cơn nguy kịch rồi phải không?”

“Được, tôi biết rồi.”

Hàn Mi ở trong phòng làm việc nhận được một cuộc điện thoại, trong lòng đã bớt lo đi nhiều. Sau khi nói chuyện xong, chị ta lập tức vùi đầu vào công việc.

Từ sau sự việc ngày hôm qua, chị ta khá lo lắng cho tình trạng của Vương Chấn Hưng, nhưng với thân phận của chị ta thì không tiện trực ở bệnh viện.

Hôm nay lúc làm việc, chị ta vẫn có chút không yên lòng.

Hiện tại rốt cuộc đã không cần lo lắng nữa.

Tuy nhiên, khi Hàn Mi muốn dồn toàn bộ sức lực vào công việc thì lại hay bị phân tâm, luôn nhớ đến một số cảnh tượng tối hôm qua.

Nghĩ đến đây, chị ta không nhịn được mà cắn môi.

Ngày hôm qua mải tập trung cứu người, lúc truyền khí ở dưới nước và lúc lên bờ hô hấp nhân tạo không để ý.

Nhưng hôm nay nhớ lại, mặt chị ta đỏ lên, tim đập thình thịch.

Hàn Mi cố gắng ép mình bình tĩnh lại, nhưng lại phát hiện không có tác dụng mấy.

Bây giờ đã gần trưa, sắp tan ca rồi.

Hàn Mi không đói bụng chút nào, chị ta dự định vào phòng nghỉ để tự điều chỉnh lại bản thân một chút, sau đó mới đi ăn cơm.

Nhưng đúng lúc này, con trai Hàn Kiệt của chị ta lại nổi giận đùng đùng đi tới văn phòng.

“Mẹ không dạy con phải gõ cửa trước khi vào à?” Hàn Mi lạnh lùng khiển trách.

Hàn Kiệt không quan tâm đến lời khiển trách lạnh lùng của mẹ mình, hắn ta nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Mẹ, không phải mẹ đã đồng ý với con sẽ lửa cháy thêm dầu ở trong hội nghị từ thiện, để cho Vương Chấn Hưng phải nôn ra nhiều tiền quyên góp chút sao, tại sao mẹ lại nuốt lời?”

Nghe con trai nhắc tới chuyện này, Hàn Mi cảm thấy hơi chột dạ, vẻ lạnh lùng trên mặt tản đi một chút, bình tĩnh giải thích: “Vương Chấn Hưng đột nhiên rơi xuống nước ngất xỉu, đã được đưa vào bệnh viện rồi, thế nên không tham gia hội nghị.”

“Được thôi, vậy không nói đến chuyện này nữa. Mẹ, tại sao mẹ lại cứu tên Vương Chấn Hưng đó? Để cho chú ta rơi xuống nước chết đuối luôn chẳng phải tốt hơn sao?” Hàn Kiệt hỏi.

Hàn Mi sững sờ.