Chương 6: Trắc phúc tấn

Thái độ hiếu thuận của Hoằng Lịch dĩ nhiên là giả, nhưng hoàng đế bị dỗ vui vẻ là thật.

“Không cần.” Hoàng đế sải bước rời đi, “Nơi này có Quý phi, trẫm yên tâm rồi.”

“Cung tiễn Hoàng A Mã.” Hoằng Lịch nhìn theo hoàng đế đi xa, lúc này mới đứng lên.

“Ngạch nương, hôm nay xảy ra nhiều chuyện, con thấy tuyển tú cũng không nên tiếp tục. Chi bằng tạm thời tuyển hai vị Phú Sát thị và Cao thị, còn lại một vị trắc phúc tấn để ngày sau lại nói.”

Hi quý phi suy nghĩ một lát, gật đầu nói: “Cũng được. Hôm nay đến đây thôi, con về phủ đi, nhớ lấy không thể tiếp tục đọc sách không phân ngày đêm.”

“Nhi tử tuân mệnh.”

Hi quý phi được một ngày phong quang đầy mặt. Cảnh Nhân Cung rơi đài, Hoằng Lịch cũng tuyển Phú Sát thị làm đích phúc tấn, Hi quý phi chính là người thắng duy nhất.

Hoàng Hậu ơi là Hoàng Hậu, ván cờ này, ngươi thua rồi.

Hoằng Lịch rời khỏi Giáng Tuyết Hiên, Lý Ngọc gọi kiệu đến muốn đưa ông hồi phủ, lại bị Hoằng Lịch ngăn lại, “Đến Dưỡng Tâm Điện.”

Lý Ngọc kinh ngạc nhìn Hoằng Lịch một cái, vội đáp: “Vâng.”

Nếu nhất định phải lập Thanh Anh làm trắc phúc tấn, Hoằng Lịch đĩ nhiên phải đi xin hoàng đế. Vừa rồi nhóm phi tần và tú nữ đều tập trung ở Giáng Tuyết Hiên, Hoằng Lịch không tiện cầu tình, giờ phút này đến Dưỡng Tâm Điện, đúng là muốn tìm thời gian để phụ tử hai người nói chuyện riêng, tiện cho thỉnh cầu lập Thanh Anh làm trắc phúc tấn.

Hoằng Lịch chỉ cảm thấy thật mệt lòng.

Ông chưa từng trải qua cảm giác bị quản chế bực này.

Từ lúc sinh ra tới nay, ông là hậu duệ quý tộc. Phụ thân Ung Chính hoàng đế vào năm thứ nhất đăng cơ đã bí mật lập ông làm trữ quân, cho ông tiếp thu nền giáo dục tốt nhất. Sau phong ông làm Hòa Thạc Bảo Thân Vương, một chữ “Bảo” đã có thể nhìn ra ông có địa vị thế nào trong lòng phụ thân. Ông thuận lý thành chương bước lên bảo tọa hoàng đế, thiên hạ đều nắm giữ trong tay, không cần xem sắc mặt bất luận kẻ nào.

Cho nên hiện tại bảo ông đi xin cưới một nữ nhân mình không thích, ông cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ.

Tới cửa Dưỡng Tâm Điện, Hoằng Lịch xuống kiệu, làm phiền Tô Bồi Thịnh thông báo một tiếng. Tô Bồi Thịnh vội nói không dám, đi vào một lát liền đi ra, cười bảo: “Hoàng Thượng mời người vào trong.”

Hoằng Lịch vào Dưỡng Tâm Điện, chỉ thấy hoàng đế đang cúi đầu phê sổ con. Hoằng Lịch hành lễ nói: “Nhi thần thỉnh an Hoàng A Mã, Hoàng A Mã vạn phúc kim an.”

Hoàng đế ngẩng đầu, nhìn Hoằng Lịch, “Miễn lễ. Không phải con đang tuyển tú sao, sao lại tới chỗ trẫm?”

Hoằng Lịch đáp: “Hôm nay nhi thần đang tuyển tú thì đột nhiên đau đầu, sau lại nghe nói chuyện của hoàng ngạch nương cùng tam ca, nghĩ đến hôm nay cũng không phải ngày lành, bèn nói với ngạch nương tuyển trước hai vị.”

Hoàng đế gật đầu: “Vậy cũng được.”

Hoằng Lịch nói tiếp: “Chỉ là có một chuyện, nhi thần muốn xin Hoàng A Mã ban cho ân điển.”

“Ồ? Chuyện gì?”

“Nhi thần và Ô Lạp Na Lạp thị từ nhỏ lớn lên bên nhau, xin Hoàng A Mã khai ân, cho nàng ấy vị trí trắc phúc tấn.”

Thật ra trong lòng Hoằng Lịch cũng không nắm chắc. Vị hoàng đế này không giống Ung Chính hoàng đế, Hoằng Lịch tuy có ký ức của nguyên thân, nhưng vẫn không thể phỏng đoán được tính tình hoàng đế chỉ trong nửa ngày.

Ở trong trí nhớ của nguyên thân, hắn và hoàng đế không thân. Thân mẫu của nguyên thân là một cung nữ, hoàng đế coi nguyên thân là sỉ nhục, sau vì nhận Hi quý phi làm dưỡng mẫu, phụ tử hai người mới tiếp xúc nhiều hơn.

Hoằng Lịch là “đứa con không được sủng ái”, cho nên cũng không biết hoàng đế có thể đáp ứng thỉnh cầu của mình hay không.

Ai biết, mạch não của hoàng đế hình như… độc đáo hơn Hoằng Lịch tưởng.

Chỉ thấy ông ngước mắt nhìn Hoằng Lịch thỉnh chỉ tứ hôn, chợt nở nụ cười.

Hoằng Lịch: “?”

…….