Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Phan Quân Kiếm Phong

Chương 17:

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vương thị lo lắng không thôi, hạ thấp giọng nói: "Chúng ta cứ đi như vậy, nhỡ nàng ấy quay lại không thấy chúng ta thì phải làm sao?"

Phan Đào: "Chớ có lên tiếng, từ nay về sau không được nhắc đến nữa, cẩn thận tai vách mạch rừng."

Phan Đào cảm thấy đau lòng khôn xiết, trong lòng ê ẩm như bị kiến gặm nhấm, ba ngày rồi, nếu nàng có thể quay lại thì đã quay lại từ lâu rồi.

Phan Đào vào nhà để thông báo với mẫu thân về việc sáng mai khởi hành.

Phan lão thái thái mở miệng rồi lại khép miệng định hỏi, muốn hỏi nhưng lại không dám hỏi.

Cẩm y vệ ở khắp nơi, ai cũng không biết họ đang lẩn trốn ở đâu để giám sát rình rập.

Phan Đào quỳ nửa gối trước mặt bà, khẽ nói: "Mẫu thân, chúng ta về quê với ông bà, đến nhà rồi sẽ ổn thôi, mọi thứ sẽ tốt hơn."

Nước mắt Phan lão thái thái tuôn rơi, nghẹn ngào nói: "Lần này về Phủ Thường Châu xa ngàn dặm, gia cảnh đơn bạc, già trẻ có đủ, biết đi sao đây?"

Khi hài tử kia trốn đi, bà hoang mang không biết làm gì, ngay cả tiền bạc cũng chưa kịp chuẩn bị cho nàng. Cả gia đình họ trở về cố hương đã gian nan, huống chi là tiểu oa nhi đây?

Phan lão thái thái chỉ có thể hỏi hết một lần lại một lần: "Tiền bạc chuẩn bị đủ chưa? Giấy thông hành chuẩn bị đủ chưa?"

Phan Đào biết bà không hỏi về gia đình họ mà là về Phan Quân, nước mắt ông ấy cũng chảy xuống, nhưng chỉ có thể gật đầu, nghẹn ngào trả lời: "Đã chuẩn bị đủ rồi, mẫu thân, người đừng lo lắng, hết thảy sẽ ổn thôi, mọi thứ sẽ bình an."

Bà Phan nghĩ đến gia đình trưởng tử bị lưu đày ở Đại Đồng, cuối cùng cũng cố gắng lấy lại tinh thần, cùng mọi người thu dọn hành lý và chuẩn bị lương thực cho chuyến đi.

Ngày hôm sau, người nhà Phan gia từ biệt hàng xóm, ngồi lên chiếc xe thuê từ hành quán xuất phát về phía nam.

Họ mang theo nhiều hành lý, lại có người già yếu, xe di chuyển có phần chậm chạp, dự tính mất khoảng mười đến mười lăm ngày mới đến được Phủ Thường Châu.

Trong khi đó, ba người Phan Quân chỉ dựa vào hai cái đùi, thỉnh thoảng nhờ xe qua đường nên tốc độ nhanh hơn nhiều. Chỉ trong ba ngày họ đã từ kinh thành đến Phủ Đại Danh.

Lúc này, ba người đang ngồi ở một quán nhỏ ven sông ăn mì. Phan Quân ngẩng đầu nhìn kênh đào nhộn nhịp cách đó không xa, hỏi: "Tại sao chúng ta không đi thuyền?"

Đào Quý: "Không có tiền."

Phan Quân: "Cũng đúng, một đạo sĩ lại phải tá túc trong chùa hòa thượng, nghĩ cũng biết là không có tiền rồi."

Đào Quý lập tức cảm thấy bát mì trong tay không còn ngon nữa. hắn ta ngừng đũa nhìn nàng: "Ngươi có ăn nữa không? Nếu không thì chúng ta lập tức khởi hành, ngày mai phải đi đến Phủ Khai Phong."

Phan Quân - người đã đi đến đau nhức mỏi chân mặt không chút thay đổi cúi đầu ăn mì. Cả đời nàng chưa bao giờ bộ qua nhiều đường thế này.

Con mèo đen ngồi bên cạnh ăn xong bát mì trước mặt nó, nhẹ nhàng dùng móng vuốt lau miệng, kêu meo meo hai tiếng rồi đưa chân ra với Phan Quân..

Phan Quân vô cảm lấy một chiếc khăn tay xoa xoa móng vuốt cho nó, thấy khóe miệng của nó sáng bóng, định lau giúp, nhưng con mèo đen đột nhiên quay đầu đi, vẻ mặt chán ghét đẩy tay nàng ra.

Hai chân trước của con mèo đen đã khỏi hẳn, nhưng một chân sau vẫn còn hơi rủ xuống.

Đào Quý đã bó xương giúp con mèo, không chỉ chỉnh lại xương chân mà còn dùng cành gỗ nhỏ để buộc chân nó lại.

Cho nên suốt chuyến đi này, người hạnh phúc nhất chính là con mèo đen, nó không phải là được Đào Quý bế thì cũng được Phan Quân ôm, ăn no rồi ngủ kỹ, ngủ đủ rồi thì ngắm cảnh, nằm trong vòng tay loài người không chỉ đỡ tốn sức mà còn không lạnh không nóng, mềm như cục bông. dù sao thì Phan Quân ghen tị vô cùng, hận không thể để mình cũng có thể giả vờ bị gãy chân để được người khác bế.

Con mèo đen rất quấn Phan Quân, không thấy một chút là sẽ kêu lên, khi Huyền Diệu và Phan Quân đi vệ sinh hoặc thay đồ gì đó nó cũng kêu "meo meo meo", Đào Quý trông vậy thì có hơi ghen tị, rõ ràng là suốt dọc đường hắn ta đối xử với nó rất tốt.

"Vẫn chưa từng hỏi ngươi, nó tên gì?"

Phan Quân cúi đầu liếc nó một cái rồi nói: "Tiểu Hắc, nó tên là Phan Tiểu Hắc."

Con mèo đen tức giận từ chối, kêu lên: "Ta tên là Linh Cảnh, Linh Cảnh!"

“Đừng kêu nữa” Phan Quân đáp lại trong đầu: “Bọn họ nghe không hiểu lời của ngươi đâu, vả lại Linh Cảnh không phải tên của ngươi, nó là tên của một vật thể, ngươi có thể tên là Linh Cảnh, nếu sau này người khác chế tạo ra một vật có công năng giống như vậy cũng có thể gọi là Linh Cảnh.

Cái này giống với những thanh kiếm trên tay họ, đều gọi là kiếm, nhưng để khác biệt thì phải đặt tên cho chúng nó.”

Con mèo đen sửng sốt, sau khi suy xét một chút thì chấp nhận, nói: "Ta không muốn tên là Tiểu Hắc, ngươi phải đặt cho ta một cái tên dễ nghe chút."
« Chương TrướcChương Tiếp »