Chương 8:

Vương Dũng nhanh chóng rút dao chém mạnh về phía phát ra âm thanh. Lưỡi dao xẹt qua cành cây rồi đâm thẳng vào thân cây, nhưng cùng lúc đó, một cơn đau nhói truyền đến từ phía sau đầu gối phải khiến chân gã mềm nhũn, một đầu gối quỵ xuống đất.

Gã phản ứng rất nhanh, Vương Dũng biết mình đã rơi vào bẫy thì lập tức nắm chặt cán dao thuận thế định rút ra để tiếp tục chiến đấu. Nhưng ngay khoảnh khắc đó, một cơn đau nhói khác xuất hiện nơi cổ gã, theo sau đó là một tiếng “phụt”vang lên, máu phun ra như suối. Một bóng người bất ngờ hiện ra trước mặt gã, máu từ cổ gã bắn tung tóe lên người kẻ đó rồi lại rơi xuống trên người gã, nóng hổi.

Vương Dũng tròn mắt, theo bản năng buông cán dao ra cố nắm lấy vật nhọn đang cắm vào cổ mình. gã dùng ánh mắt không thể tin được nhìn tiểu cô nương trước mặt. Hắn không thể hiểu được tại sao nàng lại có thể xuất hiện bất ngờ như vậy? Rõ ràng gã không hề phát hiện ra nàng.

Phan Quân giữ chặt cây kéo, dùng sức đâm sâu thêm một chút, hung ác nhìn thẳng vào mắt Vương Dũng, giọng đầy căm hận, "Tao biết mày là ai. Mày là Vương Dũng, đệ đệ của Vương Sơn, chất tử của Vương Trấn. Chính bọn mày đã vu oan hãm hại cha tao. Những người chết oan vì mày đều đang chờ mày ở bên kia kìa!"

Vương Dũng há miệng muốn nói rằng gã không phải là kẻ đó, gã chỉ trùng họ với bọn chúng nên mới liên tông, nhưng lại chẳng thể thốt lên lời nào. Miệng gã chỉ toàn máu, vừa há miệng ra thì từng dòng từng dòng máu đỏ thẫm cứ thế tuôn ra. Sức lực dần rời bỏ cơ thể gã, gã sợ hãi và tuyệt vọng nhìn Phan Quân, lần đầu tiên nhận ra rằng gã cũng sẽ chết...

Ánh sáng trong mắt Vương Dũng dần tắt, cơ thể gã mềm oặt rồi ngã xuống đất…

Phan Quân nắm chặt cây kéo, nửa quỳ trên mặt đất, sau khi chắc chắn rằng gã đã chết mới nhanh chóng rút mạnh kéo ra, máu bắn tung tóe khắp nơi, lên cả quần áo, lên mặt và cả trên đầu nàng.

Biểu cảm trên mặt nàng lạnh lùng, tay dùng áo của gã lau sạch kéo, nhưng rồi lại phát hiện ra không thể lau sạch đành từ bỏ, cúi đầu nhìn xác chết trước mặt.

Linh cảnh đã tồn tại hàng ngàn năm hiểu biết sâu rộng nhưng cũng bị sự quả quyết và tàn nhẫn của Phan Quân làm cho kinh hãi. Nó khẽ nói: "Quả nhiên ta không nhìn lầm người, thủ đoạn của ngươi độc ác như vậy như vậy, sau này chắc chắn sẽ thành chuyện lớn."

"Muốn khen thì khen cho đàng hoàng," Phan Quân đáp, "Ta bây giờ không chỉ từng bắt quỷ, giờ lại còn gϊếŧ người, có tin lần tới ta sẽ gϊếŧ thử một linh hồn không?"

Linh cảnh lập tức im bặt, không dám nói thêm lời nào.

Nói xong, Phan Quân bắt đầu bình tĩnh, lý trí quay trở lại. Nàng bắt đầu suy nghĩ cách giải quyết hậu quả.

Nàng nhìn xung quanh một lượt, dứt khoát lột áo quần của Vương Dũng ra. Nàng dùng kéo cắt áo ngoài của gã, buộc hai tay gã lại rồi bắt đầu lột quần áo. Rát nhanh gã chỉ còn lại chiếc áσ ɭóŧ và qυầи ɭóŧ. Nàng gói gọn toàn bộ quần áo vào, rồi lúc này mới lùi lại chừng hơn mười bước, bắt đầu xem xét khu vực xung quanh, "Có cách nào đóng gói xác mang đi không?"

Linh cảnh đáp: "Đừng mơ, tự mà vác, tự mà kéo, ta không đời nào cho gã vào không gian linh cảnh của ta đâu."

Nó có ba mảnh ngọc, trong đó có một mảnh chuyên dùng để lưu trữ vật phẩm, phần lớn đều bị phong ấn, trước mắt chỉ có một phần nhỏ được giải phong ấn, rất sạch sẽ.

Phan Quân cũng không muốn làm bẩn không gian đó, dù gì bên trong cũng đặt toàn là đồ của nàng. Nàng chỉ hỏi một chút thế thôi.

Thấy linh cảnh không muốn nên nàng không đề cập thêm, bắt đầu tìm kiếm công cụ có thể sử dụng.

Nhưng một tiểu thư khuê các như nàng, ngay cả vũ khí cũng chỉ có thể dùng kéo thì làm sao có thể tìm được dụng cụ xử lý thi thể đây?

Những thứ mà nàng đã cất vào không gian linh cảnh hôm nay đều là quần áo, giày dép, chậu gỗ, rèm cửa, các đồ dùng sinh hoạt trong phòng linh tinh, đến cái cuốc còn không có chứ đừng nói đến một thứ gì đó sắc nhọn.

Nàng cảm nhận đan điền trống rỗng, nói với linh cảnh: "Cho ta thêm chút linh khí nữa để ta chôn xác."

Linh cảnh chửi thầm, nhưng vẫn cung cấp linh khí cho nàng.

Đây là cẩm y vệ đó, nếu không xử lý tốt mà bị phát hiện ra thì tất cả sẽ tiêu đời. Nó cũng không nghĩ rằng Phan Quân hiện tại có thể đánh thắng một nhóm cẩm y vệ, đối phó một tên còn phải dùng đến trận pháp.

Cảm nhận được sức mạnh trở lại trong tay mình lần nữa, Phan Quân nói: "Cho ta một pháp thuật đào hố."

Linh cảnh ngạc nhiên: "Ủa, ngươi không biết à?"

Phan Quân đáp: "Kiếp trước muốn đào hố đã có rô-bốt, tệ lắm thì cũng có máy xúc, một nghiên cứu viên như ta thì cần biết pháp thuật đào hố làm gì?"

Linh cảnh nói: "Sau này mỗi ngày ngươi tu luyện được bao nhiêu thì chia cho ta một nửa linh lực."