Chương 49: Suối tay người

Trong lúc nhất thời diễn một màn kịch đầy sơ hở, thân phận có bị vạch trần thì cô ta cũng không thấy bất ngờ lắm, nhưng cô ta không đoán được Vương Nguyên lại phát hiện "Vương Tuấn Khải" giả mạo này nhanh như vậy, vừa khâm phục vừa sai sử tên yêu quái dưới lòng đất giữ chặt Vương Nguyên: "Cậu thông minh nhưng lại quá hấp tấp, ngả bài sớm thế này không sợ gặp chuyện chẳng lành ư?"

"Để cô đưa tôi đến địa phương hoang vắng nào đó không phải là càng chẳng lành?" Vương Nguyên thở dài: "Đến lúc đó muốn cầu cứu cũng không biết cầu cứu ai."

"Cũng đúng." "Vương Tuấn Khải" cười cười làm cho cậu rất chướng mắt, hiếm khi khó chịu nói: "Cô có thể dùng mặt của ai đó khác hắn được không?"

Đối phương không dừng cười: "Vì sao?"

"Cay mắt." Vương Tuấn Khải rất ít cười, mỗi lần cười không phải chế nhạo thì cũng là lạnh lùng trào phúng kẻ khác. Đó đều là cảm xúc thật của hắn, chứ không hề giả tạo như cách mà cô gái này biểu hiện.

Thật ra ban đầu Vương Nguyên đã nghi ngờ đối phương không phải Vương Tuấn Khải, chỉ là khi cô ta cố gắng biến thành hắn trong vài phút để lừa cậu lên xe, Vương Nguyên mơ hồ cảm giác được một cỗ áp lực vô hình từ linh hồn của cô ta vọng đến. Khi cậu đối mặt với Vương Tuấn Khải cũng có thể nhận ra áp lực đó, cái loại nặng nề trầm trọng giống như bầu trời trước bão giông động đất này im lặng mà mài đi sự kiên nhẫn của người ta, có đôi khi cũng chính là chất độc mãn tính chiếm lĩnh một phương trong tâm trí chủ thể.

Không biết cô ta đeo mang trên mình gông xiềng áp lực gì, nhưng đúng là khiến người ta u sầu.

Nữ sinh cũng không phải kẻ thích đỏm dáng, khôi phục nguyên hình, kéo Vương Nguyên lên xe tiếp tục đi về phía trước. Con đường này dẫn ra ngoại thành, cũng không biết thông đến đâu, xung quanh đều là hàng hàng lớp lớp thực vật đen kịt, cao lớn xum xuê, như giương nanh múa vuốt chào mời nhân loại đến địa bàn của chúng làm khách.

"Lần trước chúng ta vẫn chưa nói chuyện xong." Nữ sinh tắt máy xe, chậm rãi quay đầu: "Đến giờ phút này chắc cậu cũng đã soạn sẵn trong đầu nội dung nói chuyện hôm nay của chúng ta rồi nhỉ?"

"Những gì biết tôi đã nói hết rồi, không còn cái khác." Vương Nguyên vô tội nhún vai: "Không tin cô cứ thử tra ký ức xem tôi có nói dối không là biết."

"Tôi nào dám làm bậy." Nữ sinh cười cười, điệu bộ thong dong không hợp với tình hình cấp bách hiện tại của cô ta: "Gặp qua cậu một lần, cũng trông thấy không ít thủ đoạn của cậu, tôi đây mở mang tầm mắt, không dám múa rìa qua mắt thợ."

Vương Nguyên chớp chớp mắt, lần trước toà lầu sụp đổ quá nhanh, bên cạnh còn có một Trình Chính, cậu có tâm muốn làm cũng không được, hoàn toàn là công cán của Bút Phán. Cậu không biết nó giải quyết hắc ảnh kia như thế nào, nhưng xem dáng vẻ điềm tĩnh âm trầm vô cùng cừu hận của nữ sinh, hắc ảnh hẳn là dữ nhiều lành ít.

"Tôi nhớ cô không thích dài dòng văn tự, vừa hay tôi cũng thế. Có chuyện gì cô cứ nói thẳng ra, có thể tương trợ tôi sẽ giúp một phen?" Cậu cố ý mở lời thiện ý, giữa cảnh vườn hoang đêm vắng thế này tỷ lệ bị diệt khẩu là rất cao, phải biết vì mạng của bản thân mà tranh thủ. Ai ngờ nữ sinh kia chỉ cười ra tiếng, tên yêu quái tay dài vẫn luôn giữ chặt cậu cũng phát ra tiếng hắc hắc quái dị.

Vương Nguyên nghe cô ta nói: "Lần này tôi chỉ cần cậu thôi."

Nếu không phải hoàn cảnh không thích hợp, đây có thể được coi là một lời tỏ tình hoàn mỹ.

Vương Nguyên thừa biết cô ta muốn bóp chết mình, lại thở dài: "Không ngờ có ngày tôi được người khác bày tỏ bằng cách này. Đáng tiếc, tôi đã quyết định chọn nam."

Nữ sinh lúc này mới cười lạnh, dường như rất phản cảm với chuyện nam nữ tình trường: "Mang cậu ta xuống."

Yêu quái ngoan ngoãn tha Vương Nguyên ra khỏi xe, lôi cậu đi sâu vào rừng. Nơi này hẳn là một khu du lịch sinh thái bảo trì tình trạng nguyên thuỷ, đúng là địa điểm gϊếŧ người giấu xác hết sức lý tưởng. Song hai chủ tớ kia dường như cũng không muốn hạ sát cậu ngay lập tức mà dẫn cậu tới trước một con suối nhỏ bên trong rừng, cho Vương Nguyên thấy cảnh tượng ngàn năm hiếm gặp ở nơi loài người ngự trị.

Con suối vào ban đêm vẫn còn rất náo nhiệt, nguyên nhân là do ở dưới nước có vô số cánh tay trắng nhợt tái tím quơ quạng lên không trung, có nam có nữ có trẻ có già, tất cả chúng nó đều phù thũng phình lớn, số lượng nhiều đến kinh người. Chúng nó lặng yên vẫy vùng trong dòng nước lạnh lùng, dường như muốn cầu cứu, cũng tựa hồ là muốn lôi người khác theo, không phát ra chút tiếng động nào, vừa quỷ dị lại vừa khủng bố.

Không có máu me, không có tiếng cười khằng khặc kinh tủng, cảnh này lại khiến cậu rợn hết tóc gáy, da đầu tê rần không biết phải nói gì.

"Bọn họ đều là những người chết vì bảo hộ mạng sống cho tứ đại gia tộc." Nữ sinh nhấc mi mắt nhìn đám cánh tay yên lặng gào thét bên dưới dòng suối, như là xuyên thấu về hàng trăm năm trước, trông thấy rõ kết cục thảm thiết của "kẻ thay thế": "Bọn họ sinh ra đã không có lựa chọn, bị ép làm người chết thay, không có quyền lợi, không có tự chủ, mỗi ngày sống để chờ cái chết tới. Rồi cuối cùng thì họ cũng chết, vì một lỗi lầm mà bản thân không hề biết."

"Đến lượt ngươi."

Cô ta đột nhiên đổi giọng làm Vương Nguyên sửng sốt, theo bản năng cho rằng cô ta gọi mình.

Tên yêu quái vẫn luôn giữ chặt cậu đột nhiên tiến về phía trước, quay đầu cười quái dị nhìn nữ sinh: "Ngươi phải đáp ứng được yêu cầu của bọn ta."

"Yên tâm." Nữ sinh mỉm cười: "Đồ cần dùng đã đưa đến, sợ gì không thành công."

Tên yêu quái có vẻ rất tin tưởng cô ta, không chút do dự nhảy xuống dòng sông. Những cánh tay kia hưng phấn quá khích nhao nhao trồi lên nhấn chìm yêu quái xuống, chẳng mấy chốc đã không còn bóng dáng tên yêu quái. Nữ sinh tựa hồ cố ý để cậu trông thấy cảnh đó nhàn nhạt nói: "Tôi đã nhìn thấy hình ảnh này hàng chục năm rồi."

Người chỉ mới ở đây một lát thôi mà đã cảm nhận được tang thương chồng chất, bi thống tột cùng và tuyệt vọng vô hạn từ những cánh tay đó, huống hồ là nhiều năm?

Vương Nguyên thở dài: "Hoá ra cô lớn tuổi như vậy, tôi thật là không có phép tắc."

Nữ sinh: ". . ."

Nữ sinh: ". . .Cậu hình như không sợ bi đẩy xuống suối?"

Cô ta chưa kịp để cậu há miệng, lập tức nói: "Thôi, sống không bao lâu nữa đừng tạo khẩu nghiệp."

Vương Nguyên: ". . ."

Nữ sinh dẫn cậu đi dọc theo dòng suối, những cánh tay kia cào lên mặt cỏ như thể giây tiếp theo sẽ nhào tới lôi cậu xuống nước. Không khí trong rừng nguyên sinh tươi mới lạnh lẽo, nơi nơi đều là hắc ám âm trì, Vương Nguyên còn trông thấy những cái bóng chồng mờ ảo ẩn nấp sau những gốc cây to lớn, như là tò mò lại là cười trên đau khổ của người khác, khoái trá mà quan sát cậu.

Từ đối thoại của hai người nọ và tình cảnh bị bắt bớ ép buộc của cậu bây giờ, Vương Nguyên đoán bọn họ đem cậu thành tế phẩm hoặc thứ gì đó có thể ngăn lại tình trạng chết không hồi kết. Quả nhiên khi tia sáng đầu tiên lộ ra trước mắt cậu, Vương Nguyên trông thấy một vòng nến trắng được xếp ngay ngắn thành hàng trên mặt đất, xung quanh là những lá bùa lơ lửng tụ tập thành hình tròn, phát ra ánh sáng mờ nhạt u ám.

Nữ sinh nói: "Kể từ giờ phút này, cậu chính là anh hùng của tứ đại gia tộc."

Vương Nguyên trừng mắt nhìn cảnh tế lễ như trong phim kinh dị, không tình nguyện đi vào giữa vòng tròn: "Nhân dân và đất nước sẽ nhớ đến tôi sao?"

Nữ sinh cười: "Sẽ."

Cậu lại nói: "Những người dưới dòng suối kia sẽ được giải thoát sao?"

Nữ sinh không ngờ cậu lại nghĩ đến chủ nhân của những cánh tay kia: "Cậu muốn cứu bọn họ?"

"Không có, tôi chỉ nghĩ là. . ." Cậu nhấp môi: "Cô hình như cũng không muốn bọn họ thoát ra."

Nữ sinh im bặt, một lúc sau mới hỏi: "Vì sao?"

"Cô là người Yến gia đúng không? Nếu là con cháu Yến gia, tuyệt sẽ không yêu thích gì tứ đại gia tộc. Năm đó Yến gia suy bại với tốc độ nhanh như vậy chính là vì bị đồng minh thống đao mỗi ngày, cô hận bọn họ không hết thì sao lại phải cứu họ ra?" Cậu thở dài: "Hơn nữa, nếu muốn cứu cô đã cứu từ nhiều năm trước, sống đến tuổi này còn phải chờ cái gì chứ?"

Nữ sinh: ". . ." Tên nhóc này có thành kiến gì với tuổi tác của cô ta à?

"Không phải lúc nào cũng tìm được tế phẩm tốt như vậy." Nữ sinh nhìn cậu chăm chú: "Từ sâu trong linh hồn cậu tản mác ra một loại mùi vị mục ruỗng hủ bại, giống như tôi vậy."

Luồng tư vị thuộc về tử vong nồng nặc như là kẻ phá thoát cực âm chi địa chạy đến dương gian, khiến tất cả yêu ma xung quanh đều thèm thuồng cơ khát, lại không dám đến gần.

"Nghe cô nói hình như tôi cũng là một nhân vật lớn." Vương Nguyên gật gù: "Không chừng sau khi tế lễ có thể giải thoát được cho những người dưới dòng suối kia."

Nữ sinh chẳng hơi đâu mà nghe cậu tào lao lảm nhảm, vung tay đốt cháy tất cả bùa chú. Ánh sáng xanh lục mạnh mẽ từ từng đạo bùa tụ hội thành tia rồi bắn lên cao, tiếp đó như một dòng sét đánh thẳng xuống đại lục, lan tràn tứ phía.

Vương Nguyên ngửi được mùi hôi thối sâu sắc lan toả khắp không gian, tiếng khóc than khủng bố ghé sát trên đầu vai cậu, trước mắt cậu đã hoàn toàn tối sầm, chỉ có thể thông qua những giác quan còn lại để cảm nhận hoàn cảnh. Xung quanh cậu như có hàng nghìn người đang nói chuyện, bọn họ dùng một loại cổ ngữ mà cậu không hiểu xí xô xí xa bô lô ba la không ngừng. Vương Nguyên muốn che tai lại nhưng nề hà bị trói, đành phải thấp giọng nghiến răng phun ra từng chữ: "Ồn quá."

Âm thanh rần rần im bặt, sau đó đột nhiên rào rạt như thuỷ triều dũng mãnh rót vào đầu óc cậu. Mặc dù bị cưỡng chế ép tiếp thu tri thức cổ đại, cậu lại tỉnh táo vô cùng, giống như chúng nó vốn là phải ở trong não cậu, giờ phút này chỉ là được mở ra mà thôi.

Giữa ngàn vạn giọng nói đua nhau phát ra, thanh âm của nữ sinh kia vất vả chen chân vào được, cô ta không biết đã gặp phải cái gì, rất vui vẻ cười sang sảng: "Thành công, cuối cùng cũng thành công! Quả nhiên là dương linh âm thể!! Trên đời này quả thật có dương linh âm thể!!!"

"Mặc kệ. . ."

"Không cần quan tâm. . ."

"Phế vật. . . "

"Yến. . ."

"Mặc kệ. . ."

"Chết. . ."

"Xuất hiện. . ."

"Đến. . ."

Vương Nguyên cảm giác thứ trói buộc chính mình đã bị đánh nát, cậu muốn vươn tay che đầu, nhưng lại không thể cử động được. Hô hấp dần bị tắc nghẽn bởi thứ gì đó rất dày đặc, cả cơ thể yên lặng chìm xuống tựa con tàu thủng đáy, tay chân cậu như đeo chì nặng trình trịch, Vương Nguyên như một cỗ máy hết năng lượng vô lực hãm sâu vào lòng đất.

Ngay lúc đó, cậu mở mắt ra.

Vô số xác người chất chồng đè ép chen chúc quanh người cậu, bọn họ mở to đôi mắt đỏ như máu kinh khủng liếc dọc liếc ngang. Da thịt thối rữa cùng với những mảnh nội tạng tan nát hoà lẫn với nhau, xương cốt vụn vỡ và dịch nhầy nhơ nhớp dây dưa không rõ. Chính mình bị chôn ở hố thịt người, không thể thoát ra không thể vùng vẫy, chỉ có một cánh tay có thể giơ lên cao cuồng loạn nhúc nhích, từng giờ từng phút đều ở trong tình trạng nguy hiểm – cách phát điên chỉ có một lằn ranh.

Cậu, trở thành một trong số "họ" rồi ư?

Cậu biến thành kẻ bị chôn dưới lòng con suối kia rồi ư?

Mặc kệ là ngày hay đêm, mưa hay nắng, mặc kệ là hoà bình hay chiến tranh, thịnh thế hay tận thế, cậu đều phải ở đây giãy dụa sống không ra sống chết không ra chết ư?

Mùi xác chết phân huỷ ghê tởm tràn đầy khoang mũi làm cho Vương Nguyên nhịn không được nôn khan vài tiếng, cậu lắc lư người đánh động đến những kẻ xung quanh, khiến bọn họ bất mãn phát ra tiếng kêu gào chói tai, rồi lại liều mạng giơ tay vẫy trên không trung, như thể dồn hy vọng cuối cùng vào việc có người đến cứu mình vậy.

Vương Nguyên không vẫy nữa, nhíu mày nhìn họ, nếu cho cậu một cái khăn, có phải rất giống mấy cô mấy cậu đứng trước thanh lâu chào mời khách hàng, cười duyên mị mắt hé miệng "lại đây ~"?

Cậu rùng mình một cái, đạp lên đầu những người khác mà lồm cồm trồi lên mặt suối, trái với sự tưởng tượng của cậu, Vương Nguyên dễ như ăn cháo mà bò lên bờ trước ánh mắt ngưỡng mộ ghen tỵ hận của người khác, hung hăng phun một ngụm nước bọt đầy máu.

Cậu nôn ra một ngụm máu đen, cũng không biết là cơ thể này bị cái gì. Bờ suối vắng tanh không một bóng người, chỉ có tầng tầng lớp lớp thực vật xào xạc đung đưa, hết sức quỷ quái. Vương Nguyên muốn xem đồng hồ, phát hiện di động vào nước đã hỏng, đành phải ném lại vào túi, lững thững tìm đến nơi cử hàng nghi thức hiến tế.

Trên người hôi tanh mùi xác chết rất là khó chịu, ngặt nỗi dòng nước duy nhất có mặt ở đây chính là ngọn nguồn cơ sự, Vương Nguyên trừng mắt ghi một mối thù với nữ sinh gây sự kia, chậm rãi lê bước vào sâu trong rừng.

Cậu không nhận ra ở phía sau mình, những cánh tay vô định đã bắt đầu học theo cậu mà chen nhau bò lên bờ, đồng loạt đi theo cậu.

Hết Chương 49