Chương 4:

"Không hôn em tôi sẽ khó chịu, vả lại miệng nhỏ của em đáng yêu quá, nó đang cầu xin được tôi chích vào, làm sao tôi nỡ bỏ nó đi được bây giờ?"

“Anh… khốn nạn…”

“Tôi nói sai sao? Nhìn xem ngón tay của tôi bị môi dưới của em mυ"ŧ thế nào này…”

Phàn Thanh bật cười, ngón tay lại cắm sâu vào trong mị thịt. Cả người Mẫn Khiết ru-n lên bần bật, cô cảm nhận được đầu ngón tay của hắn thâm nhập vào trong, khuấy đảo va chạm với hai bên vách thịt, miệng nhỏ bị chọc ngoáy đến tê rần, bắt đầu theo thói quen chảy nước.

“Ưm… không được…”

Tay cô run lên, cổ áo sơ mi của Phàn Thanh cũng bị cô siết đến nhàu nhĩ.

Phàn Thanh cắm thêm một ngón tay, miệng nhỏ bị nong rộng, mép thịt bên ngoài bị đẩy sang hai bên, khớp ngón tay hắn co lại, cạ mạnh vào làn da, khiến chúng đỏ ửng.

“Không được cái gì? Không được cắm em bằng ngón tay, hay là không được làm chậm chạp như vậy?”

“Anh… câm miệng…”

Hắn bật cười, nhìn gò má thoáng đỏ lên vì bị tìиɧ ɖu͙© chi phối của Mẫn Khiết, hắn vui sướиɠ ôm lấy vai cô, hôn lên từng tấc da thịt ở đầu vai, ngón tay thứ ba được đà chen vào, bên trong đã bị trêu chọc đến ướt sũng nước, ngón tay của hắn bị chất dịch dính nhớp kia tưới đầy tay, mỗi lần ấn bụng ngón tay lên điểm mẫn cảm, Phàn Thanh có thể nghe rõ tiếng rêи ɾỉ thật s-âu trong cổ họng Mẫn Khiết, cùng với cảm giác phần đùi nhẵn mịn đang co giật, khẽ cọ vào âu phục của hắn như muốn hắn trực tiếp cởϊ qυầи đâm vào.

“Được, tôi có thể câm miệng, chỉ cần em cho tôi cᏂị©Ꮒ một phát, đợi tôi sướиɠ rồi, tôi cũng không làm khó em nữa.”

Bờ môi đang cắn chặt của Mẫn Khiết hơi giãn ra, cô nhếch môi, như thể đang cười nhạo Phàn Thanh, dù bị tr-lêu đến đỏ ửng người vẫn cứng cỏi đáp.

“Anh… hức… thật ra anh… giữ tôi… chỉ vì thân thể của tôi… ức… đúng không?”

“Nếu đúng là như thế thì sao? Tôi thật sự lưu luyến em…” Cả thân thể, cả trái tim, những thứ thuộc về Mẫn Khiết Phàn Thanh đều muốn giữ chặt trong tay, bất cứ ai cũng không thể chia chác.

Mẫn Khiết bắt lấy khuôn mặt Phàn Thanh, môi mỏng phun ra hai chữ: “Dung tục.”

“Đúng, tôi du.ng tụ c, cho nên tôi chỉ muốn là.m em.”

Phàn Thanh không nói không rằng tách hai chân cô ra, ba ngón tay trong huyệt động rút đi. Hắn ôm lấy eo cô, vẫn không cởi bịt mắt cho người dưới thân, chỉ ghé sát mặt mình vào mặt cô, hỏi nhỏ.

“Có muốn tôi không?"