Chương 5.1

“Đạo diễn Lưu, ông nhầm rồi. Sinh nhật anh tôi đã diễn ra vào mùa hè rồi.”

Cố Hứa kinh ngạc.

Giọng nói không khỏi cao lên, thậm chí cậu ấy còn không để ý đến việc những người có mặt ở đây đều là những nhân vật lớn có tầm ảnh hưởng.

Tính cách và ngoại hình của Lưu Lộ đều hiền lành như nhau nên cũng không so đo với Cố Hứa, cười nói: “Tiểu Hứa, cậu làm trợ lý mà không để ý gì cả, loại chuyện lớn như này cũng không biết.”

“...Cũng không phải vậy đâu ạ.”

Mặt Cố Hứa đỏ lên, giọng nói cũng nhỏ dần.

“Cậu vẫn còn ngây thơ quá, trong cái giới này có bao nhiêu chuyện là sự thật đâu, huống hồ là sinh nhật.”

Lưu Lộ đột nhiên cười tủm tìm nhìn về phía Tưởng Tư Dĩnh: “Tư Dĩnh, đến người bên cạnh Thương Diễm còn không biết chuyện này mà cô lại biết. Nếu cô nói cô với Thương Diễm không có gì thì tôi không tin đâu.”

Tưởng Tư Dĩnh vén tóc lên, nói với Lưu Lộ nhưng cặp mắt lại nhìn về phía Thương Diễm: “Có cái gì.. đâu. Đạo diễn Lưu ông phải hỏi Thương Diễm, anh ấy nói mới đúng.”

Tưởng Tư Dĩnh biết Thương Diễm không muốn nhìn thấy mình, cô ta cũng không phải người ngu.

Nhưng càng như vậy cô ta lại càng muốn nhìn thấy anh khó chịu.

Đột nhiên có một tiếng cười vang lên.

Như thêm dầu vào lửa, nghe rất chói tai.

Cố Hứa âm thầm siết chặt tay.

Cậu ấy không cam lòng, nghĩ rằng nếu Tưởng Tư Dĩnh biết thì chắc chắn chị Vãn Vãn cũng biết. Không phải lúc trước còn nói chúc mừng với một mình anh Diễm, còn cả mì trứng cà chua nữa.

Đang bình thường ăn mì làm gì?

Sinh nhật mới ăn mì.

Cái này chắc chắn là định chúc mừng sinh nhật.

Cố Hứa càng nghĩ càng chắc chắn Khương Vân Vãn biết điều này.

Cậu ấy không thể để Tưởng Tư Dĩnh đắc ý.

Vì thế đã hằng giọng, mỉm cười nói với Lưu Lộ: “Đạo diễn Lưu, tuy tôi không biết sinh nhật của anh Diễm nhưng chắc chắn chi Vân Vãn nhà tôi biết.”

Nói xong, cậu ấy quay đầu nhìn về phía xe bảo mẫu, lòng đầy hy vọng hỏi: “Đúng không chị Vãn Vãn?”

Thương Diễm nhíu mày, liếc mắt nhìn Cố Hứa một cái.

Ánh mắt che giấu lãnh liệt.

Cố Hứa còn đang nóng lòng chờ Khương Vân Vãn trả lời, vẫn chưa phát hiện bản thân đã làm chuyện ngu xuẩn.

Hai giây sau, Khương Vân Vãn đi ra khỏi xe.

Cô vẫn đang mỉm cười, giống như khoảng khắc giật mình vừa rồi là do Thương Diễm nhìn lầm.

Thương Diễm nắm chặt tay, nhìn chằm chằm Khương Vân Vãn, chú ý đến từng biến hóa nhỏ nhất trên gương mặt cô.

Nhưng Khương Vân Vãn vẫn duy trì nụ cười thân thiện hàng ngày.

Không nhìn Thương Diễm lấy một cái.

Sau đó mọi người nghe thấy giọng điệu bình tĩnh của Khương Vân Vãn: “Xin lỗi, đây cũng là lần đầu tiên noi nghe nói.”

Nghe vậy, Thương Diễm nghiến chặt hàm.

Trong gara mờ ám, nó sắc bén như một lưỡi dao được mài sắc.

Nghe thấy câu trả lời của Khương Vân Vãn, Tưởng Tư Dĩnh ngạc nhiên mà nhíu mày.

Đôi mắt cô ta đảo qua đảo lại giữa hai người Thương Diễm và Khương Vân Vãn, khoanh tay trước ngực, giống như đang xem trò vui và không quá quan tâm đến nó.

“Thương Diễm, cậu giữ bí mật cũng tốt đấy.” Lưu Lộ vỗ vai Thương Diễm: “Ngay cả người thân cận như Vân Vãn cũng bị cậu lừa.”

Khương Vân Vãn lịch sự đùa với Lưu Lộ mấy câu rồi để chuyện này sang một bên, mỉm mỉm cười chúc mừng Lưu Lộ: “Chúc mừng đạo diễn Lưu, ông rất xứng với danh hiệu đạo diễn giỏi nhất.”

“Cảm ơn lời chúc của cô.”

Lưu Lộ chấp tay lại như mèo chiêu tài, mọi người ở đây cũng góp vui.

Ông ấy đưa ra lời mời với Khương Vân Vãn: “Vân Vãn, đúng lúc tôi muốn thay đổi phong cách cho bộ phim tiếp theo, muốn mời cô làm tổ trưởng tổ hóa trang của đoàn phim. Cô có hứng thú không?”

Khương Vân Vãn: “Tôi không dám đâu. Tổ đội của đạo diễn Lưu toàn là cao thủ, tôi không dám bêu xấu.”

“Đừng khiêm tốn thế, trong ngành này có không ít người có nhiều kinh nghiệm hơn cô nhưng tôi hiếm thấy ai có thẩm mỹ tốt như cô.”

Lưu Lộ rất đề cao Khương Vân Vãn, không màng danh lợi, không quan tâm chuyện hơn thua.

Ở trong giới này nhiều năm như vậy mà vẫn có thể giữ được điều này, đúng là không nhiều lắm.

Không hổ là người bên cạnh Thương Diễm.

“Ha, vậy nhân vật chính đêm này chắc là Vân Vãn đúng không?”

Tưởng Tư Dĩnh che miệng, cười duyên: “Đạo diễn Lưu, cách đây không lâu tôi cũng đưa ra một lời với Vân Vãn.”

Lưu Lộ nhướng mày: “Ồ, Vân Vãn đúng là xứng đáng với danh xưng hoàng đế không ngai.”

Xung quanh vang lên tiếng cười hưởng ứng.

Từ đầu đến cuối Khương Vân Vãn vẫn thản nhiên cười, không để lời khen này vào trong lòng.

Thật ra Lưu Lộ mời Khương Vân Vãn cũng là do thuận miệng, không ôm nhiều hy vọng, đồng ý thì coi như được lời còn bị từ chối cũng không để ý lắm.

Dù sao không nói ai cũng biết, Khương Vân Vãn chưa bao giờ trang điểm cho ai khác ngoài Thương Diễm.

Năm năm trước, sau khi Thương Diễm nổi tiếng dựa vào tạo hình thiên thần sa ngã để nổi tiếng, Khương Vân Vãn đã nhận phỏng vấn truyền thông của đài M.

Phỏng vấn hỏi cô vì sao lại làm chuyên gia makeup cho Thương Diễm, có nguyên nhân nào đặc biệt không.

Câu trả lời của Khương Vân Vãn là…

“Không có.”

“Trước đây thì có nhưng hiện tại là không.”

“So sánh không đúng lắm nhưng giống như một họa sĩ, sau khi dùng được loại giấy tốt nhất thì khó có thể dùng lại loại giấy rẻ tiền. Việc từ giàu có chuyển sang việc sống tiết kiệm thật sự rất khó.”

“Tôi cũng như vậy.”

“Bây giờ chỉ có trên mặt anh ấy tôi mới có thể có được linh cảm.”

Đoạn phỏng vấn đó sau này bị antifan của Thương Diễm lục lại, còn kéo theo một trận tranh cãi.

Những người đó cảm thấy cô đang già mồm cãi láo.

Nhưng Lưu Lộ cảm thấy không có gì không đúng, thật chí còn đồng ý.

Đôi mắt của Thương Diễm biết nói chuyện.

Rõ ràng tuổi không lớn nhưng quá khứ từng trải, trên người có sự bình tĩnh và kiên cường mà những người trẻ tuổi khác không có.

Sau hai lần hợp tác với Thương Diễm, ngọc quý ở trước mắt, những diễn viên đến thử vai khác đều có gì đó kém hơn một chút, không thể nào nói rõ.

Ông ấy biết có rất nhiều kịch bản để chọn lựa, lịch trình cũng đã được xếp kín, do dù Lưu Lộ muốn anh thay đổi lịch trình cũng khó khăn.

Sau [Xuân phong độ], cuối cùng Lưu Lộ cũng có một kịch bản tốt.

Thời lượng không lớn, so với việc nhồi nhét một câu chuyện để làm phim truyền hình thì ông ấy cảm thấy nó thích hợp để làm phim điện ảnh ngắn gọn và súc tích hơn.

Đây là lần đầu tiên Lưu Lộ trải nghiệm điều này, người đầu tiên nghĩ đến chính là Thương Diễm.

Ông ấy cảm thấy so với phim truyền hình thì khuôn mặt Thương Diễm khi ở trên màn hình lớn mới có thể phát huy toàn bộ ưu thế của mình.

Thấy thời gian không còn sớm, Lưu Lộ lại khuyên Khương Vân Vãn hai câu.

Khương Vân Vãn vẫn duy trì nụ cười, giọng điệu dịu dàng. Cho dù có từ chối cũng không làm người ta cảm thấy không thoải mái.

“Đạo diễn Lưu, ông với Thương Diễm cứ đi đi. Gần đây sức khỏe của tôi không tốt lắm. Đến khi ổn rồi tôi sẽ lại hẹn đạo diễn Lưu đi ăn cơm. Hy vọng ông sẽ đến.”

Khuôn mặt Khương Vân Vãn lộ rõ sự bối rối, chỉ cần là người có mắt nhìn sẽ nhìn ra vẻ tiều tuỵ, mệt mỏi của cô nên Lưu Lộ cũng không miễn cưỡng.

“Vân Vãn, chú ý sức khỏe đó. Cô xem cô đã gầy đến mức nào rồi, còn trẻ thì nên ăn nhiều một chút.”

Là một người đam mê ăn uống, Lưu Lộ chân thành khuyên nhủ.

“Được, tôi sẽ ăn nhiều hơn.”

Từ đầu đến cuối Thương Diễm đều nhìn chằm chằm Khương Vân Vãn. Cô đứng ở đó, bộ dạng ngoan ngoãn, áo lông màu trắng cũng không thể che giấu được dáng vẻ gầy gò của cô, giống như chỉ cần một cơn gió thổi qua sẽ bay mất.

Lưu Lộ tiến lên vỗ vai Thương Diễm, cuối cùng Thương Diễm cũng rời mắt khỏi người cô, bĩnh tĩnh giao việc cho Cố Hứa: “Đưa chị Vãn Vãn của cậu về cẩn thận.”

Cố Hứa tái mặt nói đồng ý.

Sau khi cậu ấy hỏi Khương Vân Vãn những câu kia cậu ấy đã vô cùng hối hận.

Sau khi giải thích xong cũng không thấy Khương Vân Vãn có phản ứng nào.

Thương Diễm mím môi.

Biết bây giờ cũng không tiện để nói, nhìn Khương Vân Vãn một cái rồi xoay người rời đi cùng mấy người Lưu Lộ.

Lưu Lộ rất tự hào, giọng nói vọng trong gara: “Chàng trai, đi lên xe tôi đi, tôi sẽ nói rõ cho cậu về kịch bản lần này. Kịch bản này rất hay, chúng ta cùng nhau hợp tác, tiến thẳng vào giới điện ảnh.”

Thương Diễm luôn đặt công việc lên hàng đầu.

Bây giờ lại chẳng nghe lọt tai điều gì.

Trước khi lên xe, Thương Diễm nhịn không được quay đầu lại nhìn phía sau.

Khương Vân Vãn đã quay người rời đi.

Giữa bọn họ có một khoảng không tối tăm, rộng lớn, đi về hai phía ngược nhau.

Đây là lần đầu tiên Khương Vân Vãn không đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng anh khi rời đi, rời đi trước khi anh quay đầu lại.