Chương 4.2

Sự hấp dẫn đó mạnh mẽ đến nỗi nó trào dâng và đi thẳng vào tâm hồn bạn.

Tất nhiên Kỷ Mân Châu cũng đẹp trai rồi.

Đúng vậy, đôi mày sắc bén và đôi mắt lạnh lùng của anh ta quá u ám, thậm chí có chút ngang tàng và hung bạo, hắn ta dùng ánh mắt cực kỳ không thiện cảm nhìn chằm chằm Ôn Sinh, lạnh lùng nói: "Cậu dám theo dõi tôi à?"

"Tôi không có." Ôn Sinh ôm chặt Garfield, dùng sức thở dốc, vội vàng ép ra ba chữ từ trong cổ họng.

Khuôn mặt vốn đã không còn máu giờ càng tái nhợt hơn.

“Tốt nhất là anh không nên có.” Một câu nói lạnh lùng đến không có chút ấm áp.

Ôn Sinh cắn chặt môi.

Diệp Tầm nhanh chóng rời mắt khỏi Ôn Sinh, hắn đối với loại người này không có hứng thú, ngược lại có hứng thú nhìn Cố Tất.

Nhìn thấy Diệp Tầm nhìn mình, Cố Tất mỉm cười.

Diệp Tầm hơi giật mình, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy có người như vậy cười với mình như vậy.

Cậu ta đã quen với việc bị nhiều người hâm mộ, ghen tị hoặc bị coi thường một cách cao ngạo, và cũng có rất không ít lời thảo mai và xu nịnh, tuy nhiên, hầu hết mọi người đều dè dặt và trước mặt cậu ta luôn lịch sự, nhưng cảm xúc thực sự của họ luôn ở trong mắt họ, bộc lộ ra ngoài. Nó hiện ra, cố ý hoặc vô ý với cái suy nghĩ muốn thị uy hoặc là khıêυ khí©h vô nghĩa với cậu ta.

Cậu ta đã thấy, đã đọc qua vô số ánh mắt, có cả nam lẫn nữ

Nhưng trong mắt Cố Tất không có những cảm xúc phức tạp và không cần thiết.

Trong vắt và tĩnh lặng như mặt hồ tĩnh lặng.

Cậu ta tin chắc một điều rằng bất cứ ai đứng trước mặt Cố Tất cũng sẽ cười như thế này nếu họ nhìn anh.

Thân thiện và lịch sự.

Tất nhiên là cậu ta biết Cố Tất, cô con dâu yêu quý của nhà họ Mạc. (chỗ này tg để “儿媳妇”)

Một chàng trai trẻ xuất sắc về mọi mặt.

Cậu ta từng nhìn Cố Tất từ xa và nghĩ rằng làn da của anh rất đẹp nhưng lại quá trắng.

Nhưng bây giờ, cậu có thể vẫn còn là một thanh niên, nhưng cậu thực sự đã mất đi khí chất ngoan ngoãn trước đây.

Giống một cậu bé quý tộc bỏ nhà đi bụi và được chiều chuộng trong một gia đình giàu có.

Tuy nhiên, gọi cậu là một chàng trai trẻ thì không thích hợp, trong cậu có một sự trắn trợn vô hình, đồng thời cũng có một ranh giới giữa một thiếu niên và của một người trưởng thành.

Có một sự vi diệu giữa thiếu niên và người lớn.

"Cố thiếu gia," Diệp Tầm nhàn nhã nói: "Cậu mang Ôn Sinh đến cho chúng tôi sao?"

Cố Tất kinh ngạc nhìn hắn: "Hả? Bọn tôi tìm anh làm cái gì?"

Diệp Tầm rất bình tĩnh, loại bình tĩnh đó mang theo vô thức trịch thượng, "Cố thiếu gia, cậu biết tôi là ai, làm gì cần phải giả vờ không hiểu ý tôi chứ."

"Òo, tôi biết rồi."

Diệp Tầm cười nhạt, "Cố thiếu gia, tôi biết cậu đơn phương thích Mạc Lẫm. Tôi cũng biết Cố gia và Mặc gia mấy người hy vọng có thể kết hôn, nhưng tôi tin rằng Mạc Lẫm rõ ràng đã không đồng ý mối hôn sự này, cũng đã từ chối cậu, anh ấy căn bản không thích cậu và anh ấy không có ý định đó. Đừng lấy hôn sự này lót đường cho lợi ích riêng của cậu . Tôi hy vọng cậu sẽ không làm những điều không cần thiết này. Nó thực sự khiến anh ấy không vui. Tôi không biết anh ấy sẽ làm gì. Cậu sẽ chỉ hối hận khi chuyện đó xảy ra, cái được không đáng là cái mất.”

Cố Tất suy nghĩ một chút, sau đó nói hai chữ tương tự, giọng điệu chậm rãi không đều:

"Được nha."

Sắc mặt Diệp Tầm trầm xuống.

Kỷ Mân Châu kiên nhẫn hồi lâu lập tức bùng nổ, bước nhanh ra khỏi thang máy, nắm lấy cổ tay Ôn Sinh, khiến cậu ấy loạng choạng lùi lại, rồi đẩy cậu ấy vào tường.

Ôn Sinh đập vào tường, đau đớn hét lên.

Cố Tất cau mày nói: "Thả cậu ấy đi."

Kỷ Mân Châu mắt bịt tai điếc, mặt lạnh nói: "Ôn Sinh, tôi lại cho cậu một cơ hội, cậu và thiếu gia của Cố gia kia rốt cuộc muốn làm cái gì?"

"Chúng tôi không..." Ôn Sinh không cách nào tự bào chữa.