Chương 3.3: Giao dịch

Ôn Sinh cầm lấy, không biết là vì căng thẳng hay gì đó mà tay cậu ấy run lên, cầm không vững, nước ấm trong cốc tràn ra ngoài, rơi xuống mu bàn tay mình.

Kỳ thật nhiệt độ đã không còn cao nữa, nhưng cậu ấy vẫn sợ hãi như bị bỏng, liên tục nói:

“Thực xin lỗi… thực xin lỗi.”

Cố Tất lấy ra hai chiếc khăn giấy đưa cho cậu ấy.

Ôn Sinh sửng sốt, thấp giọng nói: "Cám ơn."

Cố Tất khẽ mỉm cười, "Không sao đâu."

Mạc Lẫm tiếp nhận cảnh tượng này, bình tĩnh nói: “Cậu có thể đưa cậu ta đi.”

Cố Tất quay đầu lại, chân thành nói: "Cảm ơn rất nhiều."

Có vẻ như hắn thực sự đã giúp đỡ cậu miễn phí.

Giống như cậu chưa bao giờ đe dọa bất cứ ai.

Cố Tất lại nhỏ giọng nói với Ôn Sinh: "Còn đồ gì cần mang theo không? Để người kia dẫn cậu đi lấy, sau đó thì gặp tôi ở cửa."

Những người kiếm sống ở những tụ điểm giải trí như vậy chắc chắn đều là con người, người phụ trách nhìn mặt Mạc Lẫm một cái rồi dẫn Ôn Sinh ra ngoài trước.

Trong ghế lô lại chỉ còn lại Mạc Lẫm và Cố Tất.

"Mạc tổng," Cố Tất ôm Garfield đang cuộn tròn bên cạnh vào lòng, "Rất hân hạnh được làm việc với anh, vì vậy tôi sẽ báo cho anh thêm hai tin tức nữa.Thứ nhất, ông nội anh sẽ sớm biết sự tồn tại của anh Diệp và sẽ sớm ra tay thôi, thứ hai, vừa nãy người con lai kia đã tranh giành cùng tôi vừa rồi tại phiên đấu giá ở Dạ Triều có thể gặp được anh Diệp, và sẽ có một câu chuyện rất ly kỳ và náo nhiệt sẽ xảy ra đó”.

Nói xong, cậu không thèm nhìn vẻ mặt của người đàn ông, liền đứng dậy, bế Garfield đi ra cửa mà không quay đầu lại.

Vừa lúc tay cậu chuẩn bị đặt lên nắm cửa, cánh tay của cậu đột nhiên bị một bàn tay dùng sức kẹp chặt, không ngờ lại khiến Garfield lại rơi khỏi tay cậu.

Cố Tất bị bàn tay đó kéo lại, lưng bị đập mạnh vào tường.

Thân hình cao lớn và thẳng băng đó gần như đã hoàn toàn bao phủ cậu.

Mạc Lẫm cúi đầu, khuôn mặt tuấn tú tiến sát vào mắt cậu đầy nguy hiểm nói: "Mục đích của cậu là gì?"

“Anh đang nói cái gì?” Sắc mặt Cố Tất không thay đổi.

Cậu thầm hối tiếc trong lòng rằng một đòn tấn công mạnh mẽ như vậy sao lại có thể bị bất lực cơ chứ.

Mạc Lẫm híp mắt nắm cằm nâng mặt cậu lên, “Cậu phải tốn bao công sức mới có được một Ôn Sinh mà cậu chưa từng tiếp xúc. Đó không thể là sở thích nhất thời hay là ý định tốt.”

Cố Tất trầm mặc một hồi, sau đó trầm giọng nói: "Thật ra, tôi luôn có ước mơ trở thành cứu tinh."

Lông mày Mạc Lẫm nhướng lên, giọng điệu càng thêm cảnh cáo: “Cố Tất.”

“Thật mà, sao anh lại không tin?” Cố Tất có chút buồn bực.

Cậu từng kiếm được rất nhiều tiền từ việc bán tranh, gần một nửa trong số đó được bí mật dùng để làm từ thiện.

Mạc Lẫm thờ ơ nhìn anh bằng ánh mắt trịch thượng, "Chuyện của tôi, cậu từ đâu mà biết được chuyện này?"

Cố Tất trả lời mà không thay đổi sắc mặt, "Đó là đêm sinh nhật của ông nội anh, anh bị hạ thuốc. Tôi tỉnh táo và thấy chán nên đã lục lọi đồ đạc của anh. Tôi lục lọi tủ đầu giường của anh liền tìm thấy giấy chứng nhận y tế, mà việc anh ở độ tuổi sung mãn này chưa có bạn tình cũng rất đáng nghi, hơn nữa đêm đó anh đã uống loại thuốc đó và thậm chí còn bình tĩnh hơn cả Liễu Hạ Huệ, sự thật đã bày ra trước mắt, tôi không thể vờ như không biết được."

Lời giải thích của cậu rất có tổ chức, đồng thời cậu cũng bình tĩnh chỉ trích hành vi của mình, bất kể logic hay thái độ của cậu, rất khó để có thể chất vấn.

“Vậy Diệp Tầm lúc đó ở đâu.” Người đàn ông trầm giọng nói.

Cố Tất mở to đôi mắt, hệt như con nai ngây thơ nói: “Tôi vô tình nhìn thấy hai người đi cùng nhau.”

"Vậy cậu đã điều tra cậu ấy?"

“Lúc đó tôi không biết thân thể anh có khuyết điểm lớn như vậy, tôi chỉ muốn cưới anh nên đã thăm dò tình hình địch nhân.”

Ngay lúc này, hai người đã sát rạt vào nhau.

Gần đến mức Mạc Lẫm có thể nhìn thấy rõ ràng từng cọng lông trên mặt của người trước mặt và từng sự thay đổi trên khuôn mặt cậu.

Nhưng chỉ có sự bình yên trong trẻo và một mùi hương thoang thoảng bay vào mũi của hắn từ sau tai.

Trong lúc nhất thời, phản ứng của cậu khiến Mạc Lẫm cảm thấy mình không biết nhiều về Diệp Tầm. Nếu không, một người như cậu không thể không bộc lộ dù chỉ một chút cảm xúc và thái độ của mình khi nói về chúng.

Có vẻ như điều đó không quá bất ngờ.

Nhưng đó chỉ là ảo giác, điều thực sự được xác nhận là hắn chưa bao giờ thực sự biết cậu trong mười năm qua.

Cố Tất nhìn vẻ mặt nhất thời mất tập trung của hắn, đột nhiên đưa mặt lại gần.

Hương thơm nhàn nhạt càng trở nên nồng nàn hơn.