Chương 11

Cái người này sao mà cứng đầu thế. Bách Dật Khanh không nói nên lời, anh thẳng thắn rút khăn tắm ra, để lộ điểm mấu chốt của bản thân, nhanh nhẹn lấy ra bộ phận không thể lộ ra của nam giới ấy,"Mở to mắt ra mà nhìn này, làm gì có Omega nào to như tôi chứ?"

Thẩm Tư Niên nhanh tay lấy khăn che chỗ đó của anh lại, không vui nhìn anh,"Dật Khanh, cậu là Omega sao có thể làm ra hành động thế này?" Hắn tạm dừng lại,"Dù cậu phát dục có hơi quá, nhưng tôi sẽ không vì chuyện nhỏ này mà ghét bỏ cậu, cậu không cần thử lòng tôi."

Mẹ nó anh mới phát dục hơi quá đấy! Bách Dật Khanh bực không chịu nổi, cảm thấy người mình bị che lại hết rồi, anh liều mạng cởi xuống, nhưng lại có người điên cuồng che lại.

Vậy thì chỉ còn biện pháp cuối cùng. Trong nháy mắt Bách Dật Khanh bắt đầu cân nhắc trực tiếp cùng Thẩm Tư Niên đấu súng một trận, thắt nút trong cơ thể hắn, vậy người này có còn nghĩ anh là Omega nữa không?

Hay là đến cuối cùng, thà rằng thừa nhận bị Omega làm cũng không chịu nhận anh là Alpha?

Bách Dật Khanh lòng đầy thắc mắc nhìn người ăn mặc chỉnh tề trước mắt này, tầm mắt rơi lên khuy áo được cài chặt chẽ của hắn.

Thẩm Tư Niên bị hắn nhìn đến nỗi mi mắt giật giật, trong lòng dâng lên cảm giác không ổn.

Trong lúc Bách Dật Khanh đang suy nghĩ xem biện pháp kia có khả thi hay không thì chuông cửa nhà Thẩm Tư Niên đột ngột vang lên.

Hắn giống như trút được gánh nặng, trực tiếp đứng lên, cánh tay hữu lực mạnh mẽ nâng Bách Dật Khanh lên, ôm anh đặt xuống đất, sau đó dùng vai đẩy Bách Dật Khanh vào phòng khách.

Thấy dáng vẻ thoải mái vừa rồi của Thẩm Tư Niên, Bạch Dật Khanh lại có chút kinh ngạc. Trông lịch sự văn nhã vậy mà, chẳng lẽ ngày thường hắn cũng thích tập thể hình như anh sao?

Thẩm Tư Niên còn cầm bộ đồ ngủ kia đi vào phòng đưa cho Bạch Dật Khanh, quan tâm nói, "Tôi ra ngoài mở cửa, Dật Khanh ngoan ngoãn mặc quần áo vào trước, có được không?"

Bách Dật Khanh mặt không cảm xúc xoay người đi, ngồi ở mép giường, nhìn thẳng vào chiếc quần tây, thấy có vết ướt trên đùi, không khỏi chớp mắt.

Nguyên nhân của vết ướt này, thật sự khiến người ta cảm giác có chút mơ màng. Nhưng Bách Dật Khanh lại cười xấu xa, cũng không có ý định nhắc nhở Thẩm Tư Niên. Hắn mất mặt thì có liên quan gì đến anh chứ?

Thẩm Tư Niên không biết Bạch Dật Khanh đang cười cái gì, vì vậy chỉ lịch sự cười đáp lại, sau đó đóng cửa phòng rốt cuộc cũng được thở phào nhẹ nhõm. Thầm nghĩ rằng không sao, nếu ngay cả một Omega cũng không ôm nổi, thì làm sao có giữ vững áo choàng omega nhu nhược cho Bách Dật Khanh?

Ai đến vậy? Hắn cần phải cảm ơn người đó!

Thẩm Tư Niên muốn bày tỏ sự chân thành của mình với người đứng trước cửa kia, đi ra ngoài mở cửa thì phát hiện ra là bạn tốt của mình.

Đứng bên ngoài, Cố Thần Hiên nhìn thấy Thẩm Tư Niên tâm trạng vô cùng tốt, bản thân bất giác cũng nở một nụ cười.

"Tư Niên, lần trước đã nói rồi, hôm nay tôi đến đây ăn chực."

Thẩm Tư Niên nhớ lại đúng là hắn ta đã từng nói như vậy, lập tức gật đầu, "Hoan nghênh, cậu vào đi."

Sau khi hắn xoay người bước vào trong, ánh mắt Cố Thần Hiên không nhịn được mà dõi theo người mình thích, vừa mờ mịt lại vừa lưu luyến, nhìn khuôn mặt đoan chính của Cố Thần Hiên, làm gì có ai biết hắn ta lại mơ ước bạn tốt của mình chứ?

Cố Thần Hiên nghĩ rằng, Thẩm Tư Niên mặc chiếc áo sơ mi trắng này vô cùng đẹp mắt, không ai có thể mặc nó phù hợp hơn hắn.

Nhưng khi liếc mắt đến vị trí đùi quần tây của hắn bị ướt một chỗ thì tự nhiên hắn ta cảm thấy nghẹt thở, điều đầu tiên Cố Thần Hiên nghĩ đương nhiên vết ướt này không phải là bị người ta làm ướt, mà chỉ có thể là hắn vừa từ trong nhà tắm bước ra.