Chương 15

Bách Dật Khanh liếʍ môi khiến cho đôi môi có chút bóng bảy. Anh bỏ xuống cánh tay chống đầu, nâng nửa thân trên tiến tới gần Thẩm Tư Niên.

Khoảng cách quá gần hơi thở đều phun lên làn da nhạy cảm của cả hai, phảng phất đã hòa hợp vào xương cốt.

Khoảng cách này khiến cho Thẩm Tư Niên nhìn đến trêu chọc trong mắt Bách Dật Khanh một cách rõ ràng.

Bách Dật Khanh nói: "Anh không tin tôi? Hắn ta vừa rồi ở phòng khách nói năng vô lễ đối với tôi cũng chính là vị hôn phu của anh , hắn ta còn nói sẽ cho tôi năm ngàn vạn để tôi rời xa anh. Tiếc là tôi đối với anh yêu say đắm nha ~"

Thẩm Tư Niên mím môi không nói chuyện.

Bách Dật Khách tiếp tục đổ dầu vào lửa: "Còn nữa hắn ta vừa vào cửa, vậy mà đã nhìn chằm chằm vào đùi của anh, anh không có cảm giác gì sao?"

"Đó là do cậu ngồi ở trên người tôi." Thẩm Tư Niên nhanh mồm nhanh miệng nói chờ phản ứng lại âm thanh cũng nhỏ xuống: "Quần bị ướt chút."

"Cho nên." Bách Dật Khanh nhướn mày: "Tôi nhìn thấy hắn ta chào cờ."

Thẩm Tư Niên:....?

Sao hắn lại cảm thấy Bách Dật Khanh đang gạt hắn?

Đối diện với ánh mắt hoài nghi của Thẩm Tư Niên, Bách Dật Khanh cách xa ra một chút, hai tay chống lên tấm thảm lông mềm mại phía sau lắc đầu: "Nón xanh đã muốn đội lên đầu của tôi, ánh mắt của hắn ta trắng trợn như vậy, anh còn muốn giả vờ không biết? Hay là hai người đã sớm liếc mắt đưa tình từ lâu, chẳng qua sợ tình yêu AA không được mọi người đồng ý, mới dùng tôi làm bức bình phong..."

Càng nói càng kỳ cục.

"Đủ rồi." Thẩm Tư Niên hít một hơi, hắn cảm thấy ở cùng một chỗ với Bách Dật Khanh sớm muộn gì hắn cũng bị người này dày vò đến chết: "Tôi đã biết, về sau tôi sẽ cố gắng cách xa hắn ta."

Bách Dật Khanh đạt được mục đích, cười mỉm giơ lên chai bia trong tay uống một ngụm.

Thẩm Tư Niên nhìn thấy ánh mắt hài lòng của Bách Dật Khanh, càng nhìn trong lòng càng không thoải mái, hắn bắt đầu tìm việc. Hắn đưa tay đem Bách Dật Khanh kéo vào trong ngực.

Bách Dật Khanh vốn dĩ đang lười biếng lấy cánh tay chống thân thể nửa ngồi, bị kéo ngã vào lòng ngực của Thẩm Tư Niên, ngửi được vị mặn đắng chát của nước biển trong hơi thở, ùn ùn kéo đến muốn đem hắn bao vây lại.

Bách Dật Khanh rõ ràng không quen với việc tiếp xúc gần gũi với người khác, cả người cứng đờ.

Thẩm Tư Niên cúi đầu, cằm đặt trên đỉnh đầu lông xù, nhẹ nhàng cọ, cùng lúc đó giơ tay đặt ở trên bụng hắn, ăn nói nhỏ nhẹ: "Còn căng không? Tôi xoa giúp cậu?"

"Không quá căng, không cần." Bách Dật Khanh đẩy hắn ra muốn đi.

Thẩm Tư Niên lại đem anh kéo trở lại: "Muốn." Hắn làm tổn thương đối thủ một ngàn nhưng cũng tự tổn thương tám trăm: "Tôi sao có thể để bảo bối của mình bị căng bụng mà đi ngủ? Lại đây, tôi xoa xoa cho cậu."

Hắn mặc kệ đối phương giãy dụa, tùy tiện mà xoa bụng của Bách Dật Khanh xác định đáp lại đối phương. Xoa đến mức quần áo tán loạn hô hấp dồn dập.

Bách Dật Khanh bị hắn xoa loạn ra một bụng nhiệt khí, tức giận xoay người đem người đẩy ngã ở trên thảm lông mềm mại, chống ở trên người đối phương.

Thẩm Tư Niên phản xạ có điều kiện mà ngồi dậy, anh lại không đồng ý, một cái đầu gối đỉnh giữa hai chân Thẩm Tư Niên, còn xấu xa mà hướng lên phía trên cọ một chút. Trên khuôn mặt trắng nõn của Thẩm Tư Niên hiện lên một chút xấu hổ, hơi cong thân thể, môi mỏng mở ra, thở ra hơi nóng nhè nhẹ.

"Xoa nha, anh tiếp tục xoa." Đôi mắt màu đen của Bách Dật Khanh giống như vòng xoáy có thể cắn nuốt tất cả: "Xoa ra lửa, anh tới dập."

"Dập lửa?" Thẩm Tư Niên rủ mắt, ngón tay nhẹ nhàng lôi kéo vạt áo của Bách Dật Khanh, hơi nóng trong lòng bàn tay cách lớp quần áo ngừng ở trên da, yếu ớt kề vào.

Anh giương mắt, sâu trong đôi mắt có chút tức giận: "Tôi không biết, chỉ biết không ngừng thêm củi."