Chương 5: cùng một giuộc

Hạ gia rối loạn như một nồi cháo sôi.

Sắc mặt Thu Ngọc cũng tái nhợt đi, nếu thật sự có chuyện xảy ra với Hạ Đông Lai, bọn họ sẽ gặp rắc rối lớn.

Hạ Tử Phong trong lúc hỗn loạn đã đưa Thu Ngọc rời khỏi nơi này. Ngón tay của Thu Ngọc lạnh buốt, Hạ Tử Phong nắm chặt tay hắn để sưởi ấm, hỏi: "Sao ngươi lại tới đây?"

Thu Ngọc nhìn Hạ Tử Phong, như thể lần đầu tiên nhìn thấy hắn. Cậu vẫn không thể tin rằng vào ngày thành thân có âm mưu lớn như vậy, may mắn là có Hạ Tử Phong, nếu không...

Hạ Tử Phong ôm Thu Ngọc nói: "Sao lại khóc?" Rồi nhẹ nhàng an ủi bên tai cậu: "Được rồi, mọi chuyện đã qua, đừng sợ."

Thu Ngọc không biết ra mình khóc, vội vàng lau nước mắt. Lúc này, mọi người đang ăn tối, bên ngoài hầu như không có ai. Hắn khẽ nói: "Chúng ta về thôi." Dù vậy, cậu vẫn còn chút bất an.

Khi trở về, Nhị Cẩu và Tiểu Hạ Nhiên đang ở trong phòng. Nhị Cẩu thấy hai người lớn trở về thì thở phào nhẹ nhõm: "Hạ nhị thúc, ta phải về nhà, họ gọi ta về ăn cơm." Nói xong, nó nhanh chóng chạy đi.

Tiểu Hạ Nhiên tay cầm một con thỏ nhỏ đan bằng cỏ dại, hai mắt khóc sưng đỏ. Thu Ngọc cảm thấy đau lòng hài tử. Tiểu Hạ Nhiên từ nhỏ đã rất thông minh hiểu chuyện, rất ít khi khóc, càng không nói đến việc khóc nức nở như thế này.

Hạ Nhiên liếc nhìn Hạ Tử Phong, rồi nức nở: "Ta chỉ cần cha thôi, không muốn làm con của tam thúc, hắn mắng ta, còn đánh ta."

Hạ Tử Phong lập tức ôm nhi tử vào lòng, cảm giác như nhi tử bị kinh hãi như con thỏ nhỏ, liên tục rúc vào ngực hắn, lo sợ rằng hai người sẽ bỏ rơi mình.

Năm đó khi Thu Ngọc sinh con, Tiểu Vạn thị có lẽ vẫn còn ghi hận vì việc không thể thực hiện âm mưu đổi con trong ngày thành thân, nên đã không mời bà đỡ. Hạ Tử Phong lúc đó không có tiền, phải cầu xin một người có kinh nghiệm sinh đẻ đến giúp, nhưng bị Tiểu Vạn thị đã đuổi đi. Cuối cùng, Hạ Tử Phong không màng quy tắc, tự mình giúp phu lang sinh con.

Tiểu Hạ Nhiên là đứa trẻ mà cả hai cha đã dồn hết sức lực để mang đến thế gian. Nhìn con khóc đến mức này, lòng Hạ Tử Phong như bị dao đâm.

Hạ Tử Phong nhẹ nhàng nói: "Nói cho cha biết, tam thúc đã bắt nạt ngươi thế nào." Vừa nói, hắn vừa lấy khăn tay lau mặt cho bé.

Làn da của đứa trẻ nôn nớt bị ước mắt làm đỏ. Khóc lâu khiến da bé rát, nước mắt chảy qua làm đau đớn thêm.

Tiểu Hạ Nhiên thường xuyên khụt khịt, trông rất đáng thương. Hai bàn tay nhỏ bé ôm lấy cổ Hạ Tử Phong, nói: "Tam thúc hay đá ta, còn dùng tay véo chân ta, đánh ở sau lưng ta, còn bảo ta là cái bồi tiền hóa."

Hạ Tử Phong nghe xong, lập tứcn gọi Thu Ngọc kiểm tra. Quả thật, trên người Tiểu Hạ Nhiên có vài vết sưng đỏ.

Thu Ngọc tức giận đến run người: "Tên súc sinh đó, bắt nạt trẻ con thì có bản lĩnh gì."

Hạ Tử Phong cũngt lạnh lùng, nói: "Nhiên Nhiên còn nhỏ, cha có thể nuôi ngươi. Nhưng tam thúc thì không đáng một xu, hắn chẳng làm gì mà chỉ biết ăn. Từ nay nếu có ai bắt nạt ngươi, ngươi cứ đánh lại. Cha sẽ luôn đứng sau lưng ngươi."

Tiểu Hạ Nhiên có vẻ như không dám, nhưng cũng không phản bác lại Hạ Tử Phong.

Hạ Tử Phong nói: “Nhiên Nhiên nhớ kỹ, những chỗ trên cơ thể ngươi bị quần áo che khuất thì không thể để người khác thấy, càng không được để người ta đánh. Ai bắt nạt ngươi, nói với cha cha nhỏ! Ngươi là bảo bối của cha, cha sẽ không để ai làm hại ngươi.”

“Thật vậy không?” Tiểu Hạ Nhiên đôi mi vẫn còn ánh lên nước mắt, như đang tìm kiếm sự an ủi.

“Thật sự,” Hạ Tử Phong xác nhận.

Lúc này, tiểu gia hỏa mới yên tâm: “ta sẽ giúp nhặt củi, khi lớn lên còn có thể làm thêm nhiều việc nữa.”

Hạ Tử Phong nói: “Hôm nay ngươingủ cùng cha trên giường lớn.” Tiểu Hạ Nhiên từ nhỏ đã có giường riêng, nghe tin này thì rất vui. Hơn nữa, vì vẫn còn mệt mỏi từ cảm xúc dao động trước đó, bé chỉ muốn nằm trên giường.

Sau khi nhìn thấy nhi tử bị tổn thương, Thu Ngọc cảm thấy có chút tự trách. Cậu không biết rằng nhi tử bị bắt nạt đến mức đó. Nếu không phải vì sợn hãi bị bỏ rơi nhất định không dám nói ra..

Hạ Tử Phong nhìn nhi tử đang ngủ, ánh mắt lạnh lẽo, không ai biết hắn đang suy nghĩ gì.

------

Ngày hôm sau, mọi việc vẫn chưa lắng xuống.

Hạ gia đã không ngủ suốt cả đêm.

Hạ Đông Lai sau khi hôn mê, chỉ mười lăm phút sau đã tỉnh lại, bắt đầu lải nhải mắng mỏ Hạ Tử Phong, khiến cả nhà rối ren không ngừng.

Trước đây, Hạ Tử Phong thường nhẫn nhịn nghe theo cha mình, nhưng giờ mọi việc đã trở nên hỗn loạn.

Đại ca của Hạ Tử Phong, Vạn Hải, có ba đứa con. Hai đứa đã được gửi đến trường học, còn đứa út mới ba tuổi, tuy rằng ít khi ăn thịt nhưng trứng gà thì thường xuyên có.

Ngoài Vạn Hải, còn có hai con trai khác, Hạ Đồng đã trở thành tàn tật, Hạ Phàm mới mười tám tuổi. Trong nhà chỉ có Hạ Tử Phong và vợ làm việc cực nhọc. Đại gia đã quen, nhưng hiện tại Hạ Tử Phong bắt đầu phản kháng cha, cũng bày những mâu thuẫn trong gia đình ra ngoài.

Hạ Đông Lai tức giận nói: “Làm sao nuôi một đứa con bất hiếu như hắn? Đánh chết hắn cho khỏi chướng mắt ta.” Lão bực tức không biết phải giải tỏa như thế nào, ai nhìn cũng không vừa mắt. Hắn còn mắng cả tiểu Vạn thị: “Ngươi chỉ nghĩ ra những trò vớ vẩn. Một đứa con trai có gì đặc biệt? Để Hạ tiểu bảo quá kế tốt hơn.” Lão vẫn giữ tư tưởng cổ hủ, cho rằng chỉ có con trai mới có thể làm rạng danh gia đình.

Vạn Hải không có tính tình nhẫn nhịn như Hạ Tử Phong. Hạ Đồng cũng không phải là người dễ đối phó. Tiểu Vạn thị nói: “Con dâu cả của ta là con của thôn trưởng, không nên chọc. Hơn nữa, Hạ tam bảo là một đứa trẻ hoạt bát, cần có anh trai để chăm sóc, làm sao có thể lo cho lão tam?”

Từ Lập đứng bên cạnh, nghe xong những lời này thì cãi vã với Vạn Hải suốt nửa đêm.

Cả nhà Hạ gia đều bị làm ầm ĩ suốt đêm. Hạ Đồng, dù là người tàn tật, cũng nghe thấy một phần. Hầu như cả nhà đều bị động đến.

Suốt cả buổi tối, Hạ gia không ngừng khóc lóc ồn ào.

Ngày hôm sau, vừa tờ mờ sáng, Từ Lập đã trở về tìm thôn trưởng cha của mình, vừa khóc vừa kể lại toàn bộ sự việc xảy ra hôm.

Thôn trưởng, người vốn có tính cách nóng nảy, nghe xong liền nổi giận: “Rốt cuộc lại tính kế đến nhà chúng ta. Ta sẽ đi gặp Hạ Đông Lai nhắc nhở hắnnăm đó khi cầu hôn, hắn đã hứa đối xử tốt với con dâu, hiện tại lại muốn đẩy con cho con trai tàn tật của hắn ra. Có ta ở đây, ta sẽ không để ai cướp cháu ngoại của ta.”

Thôn trưởng tức phụ cùng đến Hạ gia. Với sự hỗ trợ từ nhà mẹ đẻ, Hạ Đông Lai cuối cùng cũng có thể ngủ được sau một đêm hỗn loạn. Hai vợ chồng thôn trưởng không thể không tươi cười xã giao, nhưng cũng không thể không đối mặt với tình huống này.

“Thông gia, có gió nào thổi qua khiến ngươi đến đây?” Cha Hạ nhìn Từ Lập với ánh mắt trách móc. Lão cảm thấy Từ Lập khuếch đại sự việc lên quá mức, làm cho chuyện vốn nhỏ bé trở thành ồn ào như vậy.

Thôn trưởng tức phụ hỏi: “Nghe nói ngươi muốn chuyển Hạ tiểu bảo cho gia đình lão tam, chuyện này có phải không?”

Chưa kịp để Hạ Đông Lai lên tiếng, Từ thôn trưởng đã lên tiếng: “Trước tiên, hãy làm rõ rằng ta không đồng ý với việc này.” Thôn trưởng tức phụ bắt đầu liệt kê mọi thứ, nói như đổ đậu: “Vạn Hải từ nhỏ đã rất hiếu thuận, nếu không thì chúng ta cũng không thể gả bảo bối của mình cho nhà các người. Dù Vạn Hải không phải là con ruột của các người, nhưng hắn còn thân hơn cả con ruột. Hơn nữa, ba đứa cháu trai của tôi đều mang họ Hạ gọi các người là gia gia nãi nãi. Đại Bảo và Nhị Bảo đều học tại trường tư trong huyện, phu tử đều khen chúng có thiên phú, tương lai có thể làm quan. Nếu chúng trở về thấy em trai không có, hai đứa sẽ khóc lóc, gây rối ảnh hưởng đến việc học. Thông gia, tôi khuyên các người đừng có những sắp xếp lung tung.”

Từ Lập, dù là một đương tiểu bối, không có cách nào phản bác lại. Nhưng thôn trưởng tức phụ không quan tâm đến điều đó; bà vHạ Đông Lai là ngang hàng.

Tiểu Vạn thị cùng đồng ý với thôn trưởng tức phụ. Mụ một trăm phần trăm không muốn để tôn tử của mình cho lão tam, vội vàng nói: “Đây chỉ là một hiểu lầm. Ban đầu, dự định là để Hạ Tử Phong kế thừa. Ai biết… Ai, đều nói việc xấu trong nhà không nên truyền ra ngoài, nhưng các người không phải người ngoài, việc làm mẹ kế không dễ dàng, ta không biết phải nói với ai nỗi ấm ức này. Hôm qua Hạ lão nhị khiến cha hắn phát bệnh vì tức giận.”

Khi hai người nghe vậy không biết hết, vội vã hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Tiểu Vạn thị thêm thắt câu chuyện về sự việc xảy ra hôm qua.

Hạ Đông Lai, mặc dù đã bình tĩnh phần nào, nhưng khi nhắc đến đứa con bất hiếu, tức giận của ông lại bùng lên bắt đầu mắng mỏ thêm.

Từ thôn trưởng nghe vậy liền nói: “Hạ lão ca, sao còn giữ một đứa con bất trung bất hiếu như vậy làm gì?”

Tiểu Vạn thị tiếp lời: “Thôn trưởng, liệu trong thôn có quy định nào xử lý những người như vậy không? Đau lòng cho các bậc cha mẹ, chúng ta cũng không biết làm sao cho tốt. Nhưng quốc có quốc pháp, thôn có thôn quy. Nếu chúng ta không thể giải quyết, thì phải giao cho thôn xử lý.”

Từ thôn trưởng đáp: “Có, nhưng sợ rằng các người sẽ không muốn. Đối với kẻ bất hiếu, có thể bị phạt 50 côn.” Hình phạt này gần như có thể coi là tàn phế.

Hạ Đông Lai nghe xong cảm thấy cực kỳ hả hê, nói: “Làm vậy đi, ta muốn xem hắn còn có thể làm sao đối với ta.” Dù sao, hắn vẫn còn những đứa con khác.

Tiểu Vạn thị ánh mắt lóe lên, nếu Hạ Tử Phong bị đánh chết, ít nhất cũng sẽ cảm thấy thoải mái hơn.

Vạn Hải Từ Lập đều thở phào nhẹ nhõm, miễn là không bị cướp mất con là được. Những vấn đề khác thì họ không còn quan tâm.

Rất nhanh, thôn trưởng Hạ Đông Lai bắt đầu thương lượng với một lão nhân trong thôn. Từ Lập cha nương cũng quay về để thảo luận. Vạn Hải không muốn tham gia vào việc này, đã ra ngoài bán tương, lấy cớ rời đi. Lão tứ Hạ Phàm, không biết chuyện gì xảy ra, cũng lẩn tránh đi.

Tiểu Vạn thị vào phòng của lão tam Hạ Đồng, nhìn thấy căn phòng bừa bộn, mụ cảm thấy đau lòng, nhất là khi thấy sắc mặt nhợt nhạt của con trai mình. nói: “Con, sao lại không hiểu lòng nương? Nương nhất định sẽ tìm cách giúp ngươi, để có con dựa vào!”

“Nương... Ta hận mình là một phế nhân.” Hạ Đồng đau khổ nói, không chỉ vì sinh ra thiếu một chân, mà còn vì sức khỏe yếu ớt.

Tiểu Vạn thị nhìn thấy con trai mình sa sút , trái tim như bị dao cắt. Bà vừa giúp đỡ hắn dọn dẹp căn phòng bừa bộn, vừa an ủi: “Thu Ngọc lớn lên xinh đẹp, tính tình cũng dịu dàng. nó nhất định sẽ chăm sóc tốt cho ngươi.” mụ biết rõ tâm trạng của con trai mình.

Năm đó, khi âm thầm định hứa Thu Ngọc cho lão tam, kế hoạch bị Hạ Tử Phong phát hiện trước, làm hỏng tất cả. Kể từ đó, Hạ Đồng đã trở nên như một kẻ si ngốc.

Tiểu Vạn thị nhìn thấy, lòng đầy hận thù cảm thấy đây là cơ hội để báo thù.

Sau khi dỗ dành lão tam, Tiểu Vạn thị trở về nhà chính và nghe Từ thôn trưởng sắp xếp việc này. Mụ cho gϊếŧ gà mái để chuẩn bị bữa ăn. Sáng sớm chuẩn bị một bữa ăn phong phú đủ rượu và cơm mời mọi người đến giữa trưa.

Từ thôn trưởng nhíu mày nói: “Chúng tab quay lại việc.”

Hạ Đông Lai cũng đã dậy, đưa Tiểu Vạn thị đi thỉnh tộc lão. Lão quyết tâm hôm nay phải xử lý Hạ Tử Phong bằng mọi giá.

Giữa trưa, một đám người ồn ào náo loạn kéo đến nhà của Thu Ngọc. Ồn ào lớn như vậy làm cả thôn xôn xao. Những người quen biết với Thu Ngọc, mặc dù không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng thấy tình hình không ổn, đã vội vàng đến báo tin.

Sắc mặt Thu Ngọc có phần tái nhợt.

Những người đến báo tin hỏi Hạ Tử Phong, nói: “Chắc chắn đã xảy ra chuyện gì rồi, Hạ Tử Phong đâu?”

Thu Ngọc không trực tiếp trả lời, chỉ nói: “Hắn có việc.” Hạ Tử Phong đã rời đi từ đêm qua.

Khi họ đang nói chuyện, bỗng nghe thấy tiếng bước chân đồng loạt từ bên ngoài, nửa thôn người đều kéo đến.

Hạ Đông Lai xông lên, quát: “Gọi Hạ Tử Phong ra đây, cái tên súc sinh đó. Dám đánh cả cha hắn, ta xem hắn còn dám làm gì!”

Xung quanh lập tức ồn ào.

“Không thể a.”

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Hạ Tử Phong không phải là người như thế.”

Một số người từ thế hệ trước cũng nhíu mày nói: “Hạ Đông Lai điên rồi, giáo huấn con trai không cần phải gọi cả tộc lão đến.” Họ thấy chuyện này lớn như vậy, thầm cảm thán.

Thu Ngọc, người thườn cố tính tình ôn hoà, nay cũng không còn giữ được bình tĩnh. Rõ ràng là bọn họ đẩy người đến bước đường cùng, lại còn không biết đủ. Nếu đã vậy, cậu không cần phải giữ thể diện nữa. Nếu muốn làm lớn chuyện, cậu cũng có việc cần nhờ mọi người phân xử: “Hạ Tử Phong hiếu thuận ra sao, mọi người đều thấy rõ. Trong khi các ngươi có bốn người con trai, chỉ có chúng phu phu nhà chúng ta làm việc. Điều này cũng đủ, nhưng các ngươi lại quá đáng đến mức này. Trước đây các ngươi lừa dối, ép tôi gả Hạ lão tam. Giờ các ngươi lại muốn đưa con trai duy nhất của chúng ta làm con quá kế cho hắn. Hạ lão tam lợi dụng lúc không có ai để đánh đập nhi tử ta, ta còn chưa cùng các ngươi tính sổ đâu. Các ngươi rõ ràng là những kẻ vô lương tâm, ta nói cho các ngươi, dù có chết cũng đừng mơ tưởng cướp nhi tử ta.”

Phhu lang lão nhị , thường ngày ít nói, giờ đây phản kháng. Công khai chuyện trong gia đình.

Ngay lập tức, mọi người đều kinh ngạc trước những lời này.

“Thật không biết xấu hổ, lại còn có nội tình như vậy. Ta cũng nghi ngờ tại sao Hạ Tử Phong lại thay đổi lớn như vậy, thật sự làm người ta thất vọng a!”

“Khi dễ người còn muốn thế nào nữa?”

Tiểu Vạn thị tức giận nói: “Ngươi đã làm bẩn danh dự nhà chúng ta, Hạ Nhiên con của lão Hạ gia, ngươi có quyền gì để can thiệp vào việc chúng ta nuôi dưỡng nó như thế nào? Nếu ngươi muốn chết, thì chết nhanh đi, ta sợ ngươi còn luyến tiếc!”

Từ thôn trưởng nói: “Người đâu, bịt miệng hắn lại! Cùng bà thông gia nói chuyện như, chứng tỏ bà không biết lễ phép. Bà thông gia, nếu bà không dừng lại, ta cũng nhờ người khác giúp bà yên lặng.”

Thôn trưởng ngày thường ở trong thôn cũng coi như lafg hoàng đế của thôn, nói một không hai. Lần này hắn cùng Hạ Đông Lai mặc chung một cái quần, tự nhiên là phải chống lưng xuất đầu cho bọn họ .

Thu Ngọc trong tay áo ẩn giấu một cây dao, cha cậu là thợ săn khi sắp ra đi để lại cho đồ vật cho cậu, người bị đao này đâm trúng là máu ngăn không được, Thu Ngọc tính toán liều mạng.

Ở nghìn cân treo sợi tóc thời điểm, không biết là ai nói một câu: “Đừng nhúc nhích, Hạ Tử Phong báo quan!”

/*Vừa edit vừa chửi nên ra chương hơi lâu chút mọi người thông cảm nha*/