Chương 7

Hiển nhiên là chú bảo vệ không hiểu được sự sụp đổ trong nội tâm của Văn Ám Vũ, ông vừa cổ vũ vừa kéo thiếu niên đi qua, lúc trở lại phòng vé đã thở hồng hộc: “Sức lực của bạn trai cậu vậy mà lại mạnh như vậy, hẳn là có luyện tập nhỉ?”

Văn Ám Vũ: “...”

Khi cậu đang sắp xếp ngôn từ định giải thích thì thiếu niên đối diện cổng máy lại mở miệng trước, giọng nói lạnh lùng trầm ổn khôngchút phù hợp với tuổi tác: “Chú nhầm người rồi, tôi không phải là bạn trai của cậu ấy.”

Chú bảo vệ “a” lên một tiếng, nghi ngờ nói: “Vậy lúc nãy cậu đi theo người ta làm gì?”

“Thuận đường mà thôi.” Giọng nói của thiếu niên vẫn bình tĩnh: “Tôi cũng đến xem triển lãm.”

Chú bảo vệ hỏi: “Vậy vé của cậu đâu?”

Khi chú bảo vệ đang tra hỏi, Văn Ám Vũ cũng đang lặng lẽ quan sát thiếu niên đối diện cổng soát vé.

Cũng có lẽ là bởi vì vóc dáng quá cao nên lúc thiếu niên rũ mắt nhìn xuống sẽ tạo cho người ta một loại cảm giác là cậu ta đang hờ hững nhìn xuống chính mình. Người ta thường nói, đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, cho dù khẩu trang màu đen đã che mất hơn nửa khuôn mặt thì Văn Ám Vũ cũng có thể thấy rõ hai tròng mắt trong veo của cậu ta.

Thành thật mà nói, đôi mắt này rất đẹp nhưng ánh nhìn lại quá lạnh lẽo.

Lạnh đến mức khiến người ta cảm thấy khó có thể tiếp cận được, Vệ Hàng trong nguyên tác đáng sợ như vậy sao?

Văn Ám Vũ hơi hoang mang.

“Vé đâu?” Chú bảo vệ lại thúc giục một lần nữa.

Việc ba người chắn ở cửa máy đã thu hút không ít người chú ý ,giọng nói của chú bảo vệ ngày càng lớn. Trong nháy mắt, nơi này liền biến thành tiêu điểm, xa xa còn có mấy bảo vệ khác thò đầu ra nhìn bên này, e là chốc lát nữa bọn họ cũng sẽ tới hỏi thăm tình huống.

“...” Thiếu niên chẳng thèm tìm vé, chỉ nhíu mày im lặng không nói chuyện.

Lúc này, chú bảo vệ cũng không thèm để ý đến chuyện trêu ghẹo đôi tình nhân nhỏ nữa, đáy mắt ông đã dần dần nổi lên một tia hoài nghi.

Hơn nửa đêm lại đeo khẩu trang đen theo đuôi người khác, thoạt nhìn rất khả nghi!

“Cậu không được chạy, đứng yên không di chuyển.” Ông lấy bộ đàm ra, vừa chuẩn bị gọi bảo an khác tới thì Văn Ám Vũ nhanh trí: “Không sai, cậu ấy chính là bạn trai của cháu.”

Vừa dứt lời, thân hình hai người trước mặt đều cứng đờ.

Thiếu niên nghiêng đầu nhìn cậu nhừng rồi rất nhanh đã thu hồi tầm mắt.

Chú bảo vệ nghi hoặc nói: “Nhưng lúc nãy cháu mới nói không phải mà?”

“Không phải là do tụi cháu cãi nhau sao? Chú, cháu nghĩ vé này rất đắt, cũng không thể tùy tiện lãng phí.” Văn Ám Vũ cười nói với thiếu niên: “Cùng tôi vào xem triển lãm đi?”

Thiếu niên ngây người nhìn cậu, cuối cùng chậm rãi gật đầu.

“Được rồi.”

Thấy hai người này đối thoại qua lại, cuối cùng chú bảo vệ cũng thôi hoài nghi, mở cổng thả người vào. Trước khi hai người đi còn không nhịn được lẩm bẩm: “Nếu đã hòa thuận rồi thì đừng cãi nhau nữa, cứ thích náo loạn thành ra như vậy, suýt chút nữa đã đưa cậu đến cục cảnh sát rồi.”

“Được rồi mà chú.” Văn Ám Vũ lên tiếng rồi cảm ơn ông chú bảo vệ nhiệt tình này.

Tuy nói ngay từ đầu, việc trở thành "bạn trai giả" quả thực khiến người ta rất xấu hổ nhưng sự việc xảy ra sau đó có thể nói là thuận buồm xuôi gió.

Trong mắt Văn Ám Vũ, tám mươi phần trăm là Vệ Hàng bị mất vé.

Trong nguyên tác, Hứa Duẫn xem được hơn nửa buổi triển lãm rồi mới gặp được Vệ Hàng đang bị hạ đường huyết,. Khúc đó có miêu tả rằng, thoạt nhìn thiếu niên này phong trần mệt mỏi, đang vội vàng tìm bạn. Chẳng qua là Vệ Hàng bị mất vé nên vào buổi triển lãm trễ, đang tìm người thì bị hạ đường huyết.

Vào lúc cậu ta hoảng sợ bất lực thì gặp được nhân vật chính giúp đỡ, sau đó nợ một ân tình.

Rất tốt, rất phù hợp với logic của truyện cẩu huyết.

Hiện tại cậu đã khiến Vệ Hàng nợ bản thân một ân tình nhưng hiển nhiên ân tình này vẫn chưa đủ, vậy bước thứ hai là phải nhanh chóng làm quen. Trong nguyên tác, Vệ Hàng thích gì nhỉ?

Văn Ám Vũ tạm thời ôm chân Phật rồi nhanh chóng lật sách ở trong đầu.