Quyển 1 - Chương 1.2

Cậu ở bên cạnh vai phản diện lăn lộn có mấy tập, cuối cùng khi nữ chính gặp nạn suýt bỏ mạng, Mạnh Tử Nhiên tặng thân Tiên Liên của mình ra, rồi sau đó đi đời nhà ma.

Ký ức của cậu vẫn dừng lại ở khoảnh khắc thân Tiên Liên bị hòa tan, âm thanh hệ thống thông báo nhiệm vụ hoàn thành… Giây tiếp theo, thế mà bản thân mình lại trở về đoạn mở đầu.

Tả Thanh Sương là con trai của trưởng lão điện Tinh Quân Tả Y, thiên tư thông minh, kiêu ngạo ương ngạnh, không có ai ở điện Tinh Quân dám đắc tội hắn.

Trong cốt truyện cũng coi như một vai phản diện nhỏ, hắn mơ ước sắc đẹp của nữ chính, bắt cóc nữ chính, khi muốn bá vương ngạnh thượng cung (*), bị nam chính đến gϊếŧ chết.

(*) Bá vương ngạnh thượng cung: Bá vương” chỉ những người siêu mạnh mẽ, “ngạnh thượng cung” hiểu là “xuất ra uy lực còn mạnh hơn cung nỏ”, mà “cường cung” thì hiển nhiên sẽ bắn ra “cường tiễn”. Từ “cường tiễn” [đọc là “qiang jian”] hài âm hoàn toàn với “cưỡиɠ ɠiαи”, mà “cưỡиɠ ɠiαи” thời xưa là một từ đại kỵ húy, nên người xưa vốn tao nhã vô biên lịch lãm vô vàn, đã dùng năm từ “bá vương ngạnh thượng cung” thay thế cho hai từ “cưỡиɠ ɠiαи”.

Điện Tinh Quân chia thành ba cấp, có vô số đệ tử dưới toà, do bảy trưởng lão cùng nhau quản lý, các trưởng lão điện Tinh Quân, chọn đại ra một người cũng là tiếng tăm lừng lẫy, là sự tồn tại có thể nhấc lên gió tanh mưa máu ở Ma giới.

Nhưng trong nguyên tác Mạnh Tử Nhiên và Tả Thanh Sương cũng không có giao tiếp nhiều, Mạnh Tử Nhiên chỉ phụng mệnh Chưởng sự các đến truyền tin tức thôi… Vì sao Tả Thanh Dương lại coi trọng cậu chứ?

Gọi hệ thống không thấy đáp lại, Mạnh Tử Nhiên có hơi mơ màng, chỉ có thể đi theo cốt truyện, giữ được tính mạng rồi nói.

Ngọc Hoa Trì bảo dưỡng dung nhan, cậu cảm giác làn da mình bóng loáng non mịn lên không ít, nhưng đây hẳn là đãi ngộ thuộc về nữ chính… Bây giờ lại cho một pháo hôi như cậu dùng.

“Mạnh… Chưởng sự, ngài nên ra rồi, đừng để chủ tử chờ sốt ruột.” Thị nữ bên cạnh nhắc nhở.

Mạnh Tử Nhiên chợt hoàn hồn, sau đó đi ra từ cái hồ quỳnh tương ngọc dịch này.

Giọt nước chảy xuống từ trên khuôn ngực trắng nõn của cậu, cậu cho rằng thị nữ sẽ giúp mình lau người thay quần áo, thì thị nữ lại dẫn cậu đi vào phòng trong phía sau Ngọc Hoa Trì.

“Mời ngài quỳ sấp ở chỗ này.”

Mạnh Tử Nhiên: ???

Mặt thị nữ vô biểu tình: “Tiếp theo ta phải làm sạch thân thể ngài, ngài muốn phụng dưỡng chủ tử, trong thân thể cũng cần phải rửa sạch…”

Bỗng nhiên hiểu được thị nữ muốn làm gì, Mạnh Tử Nhiên sinh kháng cự, dừng lại tại chỗ.

Nhưng rất nhanh, Mạnh Tử Nhiên nhận ra tình thế của mình. Hiện tại kinh mạch cậu đã đứt đoạn, tay không tấc sắt, không khác gì một người phàm…

Thậm chí ngay cả người phàm cũng không bằng, một chưởng kia đã tổn thương đến tim phổi, nói không chừng cậu cũng chẳng sống được mấy năm nữa.

Nghĩ đến đây, Mạnh Tử Nhiên lộ ra một nụ cười khổ, thế mà cậu lại lưu lạc đến loại tình trạng này.

Việc đã đến nước này, cậu chỉ có thể làm theo chỉ thị của thị nữ, trần trụi mà quỳ rạp trên đất, nếu cậu muốn phản kháng, hai tráng hán đằng sau thị nữ cũng không phải ăn chay.

Tư thế này thật sự rất xấu hổ, Mạnh Tử Nhiên cảm giác phía sau chợt lạnh, là thị nữ kia banh mông cậu ra, đầu ngón tay thoa thuốc mỡ, thăm dò tiến vào thân thể cậu.

“Chưởng sự Mạnh, đây là lần đầu tiên ngài thừa hoan, chứa đựng dươиɠ ѵậŧ của đàn ông vẫn có hơi khó khăn, nhưng chỉ cần phối hợp với chúng ta, nhất định sẽ giảm bớt được rất nhiều thống khổ, thậm chí có thể cảm nhận được khoái lạc.”

Thị nữ cùng lắm chỉ hai tám xuân xanh, nhưng hiện tại động tác thuần thục dùng ngón tay ngọc xoay tròn mát xa ở hậu huyệt cậu, mà bản thân mình càng trơ trẽn hơn, lại dẩu mông lên, tùy ý để người khác đùa nghịch ở sau mông.

“Ưm…” Mạnh Tử Nhiên chôn đầu xuống, khó chịu mà đỏ mặt: “Ta đã tích cốc nhiều năm, có thể lược bỏ bước làm sạch kia, chỉ cần khuếch trương là được.”

“Chuyện này không được, chúng ta theo quy củ mà làm việc, còn mong chưởng sự ngài hiểu cho.” Thị nữ cung kính nói.

Hai người kia, một người là chủ tử, một người là chưởng sự tin các, cả hai đều không phải người mà nàng có thể đắc tội. Nhưng mà so sánh thì chủ tử vẫn càng quan trọng hơn.

Trải qua sự bôi trơn của thị nữ, hai ngón tay có thể ra vào thông thuận, thị nữ thấy miệng huyệt của Mạnh Tử Nhiên phấn nộn phiếm hồng, phân phó người hầu bên cạnh: "Rót ngọc dịch cho hắn."

Thị nữ lấy một cây ngọc quan lạnh lẽo cắm vào trong hậu huyệt của Mạnh Tử Nhiên, lúc này mới thả lỏng.

Tiếp theo nàng thi triển pháp thuật, ngọc dịch theo quản ngọc mà mạnh mẽ rót vào hậu huyệt Mạnh Tử Nhiên.

Mạnh Tử Nhiên nhíu mày, cảm nhận được chất lỏng lạnh lẽo từng dòng từng dòng rót vào trong bụng, cuồn cuộn không ngừng, thật sự quá nhiều ngọc dịch rồi, thời gian như liên tục bị kéo dài, Mạnh Tử Nhiên đau khổ nhẫn nại…

Chờ đến khi thị nữ rót xong, rút quản ngọc ra, Mạnh Tử Nhiên không chịu nổi mà ngồi dưới đất, trong bụng như sông cuộn biển ngầm, thật sự rất khó chịu.

Hiệm giờ cơ bắp cánh tay cậu căng chặt, trên gương mặt tuấn lãng trắng nõn che kín mồ hôi lạnh, đuôi mắt phiếm hồng, cùng đôi bị cắn ra vệt đỏ tôn nhau lên, tóc đen tán loạn, có vài sợi dính trên mặt, hiện ra sắc đẹp kinh người…

Càng khiến cho người ta chú ý chính là… Bụng cậu phồng lên, tròn trịa trắng trẻo, giống như hoài thai năm tháng.

Thị nữ đánh mắt, hai tráng hán bên cạnh lập tức tiến lên, thật cẩn thận đỡ Mạnh Tử Nhiên đang lớn bụng ngồi trên đất, nâng lên trên ghế dựa.

"Ngài chỉ cần đợi nửa nén hương, là có thể phóng thích ra ngoài."