Chương 9

Giang Dực Văn vui vẻ vì đỡ tốn tiền, nhưng dù sao cũng là trách nhiệm của mình, cậu vẫn có chút không yên tâm, tiện miệng hỏi: “Cậu sẽ đưa lại cho Chương tiên sinh chứ?”

Lỡ như Giang Sơ Vân giữ lại áo khoác của người ta, thì cuối cùng cậu sẽ phải bồi thường mất.

Ai ngờ vừa nghe thấy ba chữ “Chương tiên sinh,” Giang Sơ Vân liền như bị châm ngòi, giận dữ nói: “Đừng gọi thân thiết như vậy, Giang Dực Văn, tôi cảnh cáo cậu, tốt nhất là cậu nên an phận, anh Quân Mặc không phải người cậu có thể mơ tưởng!”

Giang Dực Văn: “...?”

Cho đến khi cúp máy, cậu vẫn chưa phản ứng kịp, ba chữ “Chương tiên sinh” rốt cuộc thân thiết chỗ nào?

Ba chữ này đương nhiên không thân thiết, Giang Sơ Vân giận cũng không phải vì một cách xưng hô, mà là do sự đối xử khác biệt của Chương Quân Mặc đối với họ. Cậu muốn áo khoác, Chương Quân Mặc không để ý, nhưng Giang Dực Văn vừa nói thì lại cởi ra ngay?

Giang Sơ Vân tức giận ném điện thoại lên ghế sofa, phát ra một tiếng “phịch” trầm đυ.c.

Tiết Hoàn Nhiên vừa vặn đẩy cửa bước vào nhìn thấy, quan tâm hỏi: “Sơ Vân, có chuyện gì vậy, ai làm con giận à?”

Giang Sơ Vân biến sắc mặt, bình thường cậu luôn tỏ ra ngoan ngoãn, nghe lời trước mặt ba mẹ Giang gia, chưa bao giờ nổi giận nói nặng lời.

Cậu đứng dậy lấy lại điện thoại, rồi ngồi xuống với vẻ mặt bình thường trở lại.

“Không có gì đâu mẹ.”

Tiết Hoàn Nhiên nghi ngờ nhìn cậu một cái, nhưng cũng không nói gì, chuyển sang hỏi chuyện mình quan tâm.

“Sơ Vân, Quân Mặc có đồng ý đến nhà mình ăn cơm không?”

Ánh mắt Giang Sơ Vân thoáng qua một tia lạnh lùng, sau một năm chung sống, cậu cũng phần nào nhận ra, ba mẹ Giang gia đối xử tốt với cậu phần lớn là vì mục đích.

Họ hy vọng có thể thông qua cậu để gần gũi với Chương Quân Mặc.

Nhưng cậu cũng vui vẻ hợp tác, một là vì cậu thích Chương Quân Mặc, hai là nếu thực sự có thể kết hôn với Chương gia, cậu cũng không quá quan tâm ba mẹ Giang gia đối xử với cậu thế nào.

Dù sao đến lúc đó, có lẽ ba mẹ Giang gia phải nhìn sắc mặt của cậu mà sống.

Nghĩ đến đây, Giang Sơ Vân cảm thấy vui hơn một chút, cười nói: “Hôm nay con đến văn phòng của chú Tô, anh Quân Mặc hình như có việc cần tìm chú, nên con không nhắc đến, nhưng áo khoác của anh Quân Mặc bị bẩn, con sắp ra ngoài giúp anh ấy xử lý.”

Nghe cậu gọi “chú Tô,” Tiết Hoàn Nhiên lập tức nở nụ cười, càng nghe càng cười tươi hơn, hoàn toàn không để ý việc “không nhắc đến,” mà còn rất vui mừng vì con trai hiểu chuyện.

“Tốt lắm, vậy con mau đi đi, cần mẹ giúp liên hệ nhà thiết kế không?”

Áo của Chương Quân Mặc đều là hàng cao cấp, bẩn rồi thì không phải tiệm giặt ủi bình thường có thể xử lý.

Giang Sơ Vân gật đầu, cảm kích nói: “Vậy làm phiền mẹ, anh Quân Mặc hình như rất gấp, con định tối nay sẽ mang trả lại cho anh ấy.”

Tiết Hoàn Nhiên càng nghe càng vui, chỉ muốn hôn một cái lên má con trai hiểu chuyện này.

Nhân lúc bà vui vẻ, Giang Sơ Vân bày ra vẻ mặt khó xử, do dự nói: “Mẹ, hôm nay con gặp anh Dực Văn.”

Tiết Hoàn Nhiên mặt mày lạnh lùng, giọng nói lạnh nhạt: “Con sinh cùng ngày với nó, không cần gọi nó là anh.”

Giang Sơ Vân ngoan ngoãn gật đầu, Tiết Hoàn Nhiên nhìn cậu như vậy mới miễn cưỡng khôi phục sắc mặt.

Ban đầu Giang Dực Văn bình thường không có gì nổi bật đã khiến họ không ưa, may mà còn có con trai lớn chống đỡ, kết quả năm ngoái cậu ta lại muốn trèo lên giường của Thẩm Tứ, làm cho hai vợ chồng họ bị nhà Thẩm chê cười không ít.

Tiết Hoàn Nhiên mỗi lần nghĩ đến đây đều tức đến run người, cũng vì thế mà càng quyết tâm leo lên Chương gia.

Giang Sơ Vân tựa như tự nói với mình: “Dực Văn cậu ta có con rồi, xem ra cậu ta nghỉ học một năm là vì đứa bé này.”

“Cái gì?”

Giang Sơ Vân nắm lấy tay Tiết Hoàn Nhiên, nhẹ nhàng nói: “Dực Văn bên cạnh có một đứa bé, cũng khá lớn rồi, tên hình như là Quyển Quyển, rất đáng yêu, mẹ có muốn đi xem không?”

Tiết Hoàn Nhiên liền hất tay cậu ra, nghiến răng nghiến lợi nói: “Có gì đáng xem chứ, chưa tốt nghiệp đã dính dáng với những kẻ không ra gì, lại còn kéo theo một đứa con rơi, thật không biết xấu hổ.”

“Mẹ, mẹ đừng giận, Dực Văn chắc là do yêu đương bất cẩn thôi...”

Tiết Hoàn Nhiên lập tức ngắt lời, giọng điệu sắc bén: “Bất cẩn? Con tính thời gian mà xem, mới một năm mà con cái đã ra đời, năm ngoái cậu ta còn muốn trèo lên giường của Thẩm Tứ, chắc lúc đó bụng người phụ nữ kia đã to rồi, đúng là đồ ngu ngốc!”

Giang Sơ Vân không nói gì, chỉ một lần nữa nắm lấy tay bà, lặng lẽ an ủi.

Tiết Hoàn Nhiên nhìn cậu, trong lòng vô cùng may mắn Giang Dực Văn không phải con ruột của mình. Bà vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Giang Sơ Vân, khuyên nhủ: “Sơ Vân, con không giống như Giang Dực Văn, con sẽ vào Chương gia, tuyệt đối đừng học theo cậu ta, hiểu không?”

Giang Sơ Vân mỉm cười kiêu ngạo, gật đầu: “Con hiểu rồi mẹ, con sẽ nghe lời mẹ.”

Tiết Hoàn Nhiên lúc này mới vui vẻ cười trở lại.

---

Giang Dực Văn sau khi giao áo khoác đi, cả người cậu mới thở phào nhẹ nhõm, không phải nợ nần cảm giác thật tốt.

Dạo gần đây bận báo cáo, bận bổ sung bài vở và thủ tục, một thời gian dài rồi cậu chưa đưa Quyển Quyển đi chơi. Bây giờ lại tiết kiệm được một khoản lớn, Giang Dực Văn quyết định bù đắp cho Quyển Quyển.

“Quyển Quyển, tối nay ba dẫn con đi chơi nhé?”

Vì gần đây là khu đại học, độ an toàn vẫn rất cao, buổi tối đưa Quyển Quyển ra ngoài cũng không sao.

Quyển Quyển nghe thấy ba muốn dẫn mình đi chơi, vui mừng không để đâu cho hết, lập tức vịn lưng ghế sofa đứng dậy, đưa chân mập mạp của mình ra để Giang Dực Văn đi giày cho.

“Bịch...”

Đáng tiếc ghế sofa mềm, cậu bé không đứng vững, vừa nhấc chân lên liền ngã xuống, thân hình mập mạp lăn thành một cục.

Quyển Quyển dường như vẫn chưa hiểu mình ngã như thế nào, ngẩng khuôn mặt mũm mĩm lên đầy vẻ ngơ ngác.