Chương 7

Khúc Ngư lắc đầu. Lâm Thanh Việt đối xử với cậu rất tốt, sợ cậu nhàm chán đã chạy đi tìm giúp cậu rất nhiều những cuốn sách ở Phàm Nhân Giới, còn để lại rất nhiều thức ăn và nước linh tuyền.Tuy rằng chuyện này hiển nhiên đã vượt qua tình tiết trong cốt truyện. Nhưng Lâm Thanh Việt là một người tốt bụng, đối xử với cậu tốt như vậy cũng không quá kỳ quái.

Lâm Thanh Việt lại nói: “Có điều không cần lo lắng, ta đã thay ngươi chuẩn bị tốt thân phận phù hợp. Nhưng vì ngươi xuất hiện quá đột ngột, chỉ có thể tạm thời làm nô bộc của ta, ngươi có để ý không?”

Trong cốt truyện Khúc Ngư lưu luyến si mê Lâm Thanh Việt, đương nhiên không ngại. Khúc Ngư nghĩ như vậy, lắc lắc đầu.

“Vậy thì được rồi.” Lâm Thanh Việt cười với cậu. Thân phận kia là do hắn cố ý sắp xếp, hắn đương nhiên có thể tìm cho Khúc Ngư một thân phận đệ tử ngoại môn, chỉ là như vậy sẽ dẫn đến việc phải cách xa cậu, thả người câm nhỏ không có năng lực tự bảo vệ mình, lại kiều mềm như vậy, nếu bị người khác bắt nạt làm sao bây giờ?

“Ngày mai ta sẽ mang ngươi đi vào trong Thanh Viễn Môn, làm quen một chút với đồng môn của ta, không cần khẩn trương, theo sát ta là được.” Lâm Thanh Việt lại nói với cậu. Hắn cố ý để Khúc Ngư biết mình khác với những người ngoài kia. Đám đồng môn của hắn đều rất cao ngạo, người câm nhỏ bị ủy khuất, khẳng định sẽ khóc lóc nhào vào trong lòng ngực hắn.

Lâm Thanh Việt cảm thấy cũng không có chỗ nào không ổn, mới rời đi động phủ. Trước khi đi hắn còn cảnh giác bày ra một kết giới xung quanh động phủ.

Đợi hắn đi rồi, Tống Bất Vân lặng lẽ theo đuôi ở phía sau mới hiện ra thân hình. Lâm Thanh Việt làm người cẩn thận, vừa rồi hắn ta không dám cách hắn quá gần, chỉ xa xa nhìn thấy Lâm Thanh Việt đang thân mật nói chuyện với ai đó, nhưng không thấy rõ khuôn mặt của người nọ.

Tống Bất Vân không có suy nghĩ, chỉ cảm thấy thú vị, Lâm Thanh Việt cư nhiên giấu người trong động phủ? Đúng là chẳng có gì khác biệt, hắn ta lại cảm thấy có chút nhạt nhẽo.

Lâm Thanh Việt vì người phàm mà từ bỏ tu luyện bản tâm, thực sự quá kém cỏi, không xứng làm đối thủ của hắn ta. Tống Bất Vân xoay người rời đi.

Khúc Ngư không hay biết chuyện gì vừa xảy ra, còn đang suy tư xem ngày mai nên ứng phó như thế nào. Cậu nhớ rõ cốt truyện gốc vốn không có đoạn này, nhưng thật ra lại có loại sự việc tương tự như vậy: Sau khi bị người khác nhìn thấy dáng vẻ bị hủy dung của Khúc Ngư ai lấy cũng đều chán ghét cậu, rời xa cậu. Từ đây cậu trở nên tự ti tối tăm, lúc nào cũng đội mũ choàng, không dám để cho bất cứ người nào nhìn thấy gương mặt của mình.

Nhìn khắp Thanh Viễn Môn đâu đâu cũng là người tài giỏi, hẳn là càng xem thường người phàm bị hủy dung như cậu. Khúc Ngư nghĩ vậy, không có gánh nặng gì mà ngủ thϊếp đi. Những người đảm nhận vai phụ pháo hôi như bọn họ thường thường sẽ có loại đãi ngộ đặc biệt này, dần dần sẽ thành thói quen.