Chương 9

“Đừng khổ sở.” Trình Sơn chân tay luống cuống, không biết làm sao để an ủi tiểu câm trước mắt này. Hắn tự mình véo mấy cái lên mặt tạo ra dấu vết, sau đó lại an ủi Khúc Ngư: “Vết thương trên mặt ngươi thật sự không xấu, rất giống cánh hoa đào, giống như loại ta vừa véo ra ấy.”

Sắc mặt Khúc Ngư cứng đờ. Như vậy không giống phản ứng mà cậu mong muốn. Nhưng cậu vẫn lập tức ngẩng đầu, tràn ngập cảm động mà nhìn Trình Sơn, trong lòng lại suy nghĩ: Lâm Thanh Việt ở Thanh Viễn Môn nhân mạch lại tốt như vậy sao? Người trước mặt này thế nhưng có thể xem mặt mũi của Lâm Thanh Việt mà dỗ dành mình như kẻ ngốc.

“Ta mang ngươi đi dạo Thanh Viễn Môn, được không?” Trình Sơn bị ánh mắt của cậu nhìn đến nỗi trong lòng ngứa, lại hỏi.

Khúc Ngư vội vàng gật gật đầu. Nói không chừng cậu có thể ở chỗ này gặp được một vai chính khác là Tống Bất Vân.

Trình Sơn mang Khúc Ngư đến giữa sân luyện võ. Khúc Ngư nhìn thoáng qua đã dễ dàng thấy được Tống Bất Vân trong đám đông. Tống Bất Vân đang cầm kiếm tỉ thí với người khác, độ cung sườn mặt mượt mà lại sắc bén, khóe môi cũng mím chặt.

Khúc Ngư kéo tay áo Trình Sơn, chỉ vào Tống Bất Vân. Trình Sơn nhìn theo hướng ngón tay của cậu nhìn vào đám đông, bỗng nhiên hiểu ra, nói: "Ngươi hỏi vị sư huynh kia? Huynh ấy tên là Tống Bất Vân, là đạo lữ chưa kết hôn của đại sư huynh. Tống Bất Vân sư huynh là kiếm linh căn, cũng là kiếm thể trời sinh, là hạt giống luyện kiếm tốt."

Nghe thấy từ đạo lữ này, Khúc Ngư đúng lúc bày ra phản ứng buồn bã, bi thương. Trình Sơn nhìn vẻ mặt này của cậu, cảm xúc trong lòng Trình Sơn thay đổi nhiều lần, vội vàng an ủi cậu: “Đại sư huynh là người tốt như vậy, cho dù có đạo lữ cũng sẽ vẫn cần ngươi. Nếu thật sự không được, ngươi có thể theo ta."

Khúc Ngư cảm thấy mạch não của Trình Sơn khác với người thường, nhưng cậu vẫn rất biết ơn nhìn Trình Sơn một cái rồi mới chuyển tầm mắt nhìn Tống Bất Vân trên sân. Kiếm quang của Tống Bất Vân giống như cầu vồng, lập tức đánh lui đệ tử trước mặt, một tia sáng lạnh lóe lên, trên mặt đất sân luyện võ xuất hiện một khe nứt thật sâu. Hắn ta từ đầu đến cuối không dùng linh lực, chỉ dùng một tay, tay còn lại đặt ở sau lưng, khi đánh người kia lùi về sau vạt áo cũng không lộn xộn chút nào.

Quả nhiên là nhân vật chính. Trong lòng Khúc Ngư hơi cảm thán, nghĩ đến cuối cùng bản thân mình sẽ chết dưới kiếm của Tống Bất Vân, cổ cảm thấy hơi lạnh.

Tống Bất Vân tỉ thí xong, tùy ý cầm thanh kiếm trong tay tra vào vỏ kiếm. Hắn ta tùy ý liếc nhìn, lại nhìn thấy Khúc Ngư ở bên sân luyện võ. Tia sáng trong mắt Tống Bất Vân dừng một chút, sau đó hắn ta đi đến chỗ Khúc Ngư.

“Trình Sơn.” Tống Bất Vân gọi.

Trình Sơn nhanh chóng đáp lại: "Sao, sao vậy? Tống sư huynh?"

“Người này là ai?” Tống Bất Vân tuy nói chuyện với Trình Sơn, nhưng ánh mắt lại nhìn thẳng vào Khúc Ngư. Con ngươi đen kịt nặng nề, đôi mắt hắn ta như sao mờ trong đêm đông, thấy Khúc Ngư vội vàng trốn ở sau lưng Trình Sơn.