Chương 19

Tuy nhiên, trong một giây tiếp theo, nửa chai thủy tinh mà Chu Dư đang cầm trên tay không ngừng đùa nghịch trên cổ họng người đàn ông: “Thử động một chút em tôi có đâm nát cổ họng của anh không. Tuy nhiên, anh thực sự muốn chết, tôi có thể giúp anh.”

Người đàn ông che thân dưới với vẻ mặt đau đớn, toàn thân run rẩy, mồ hôi ướt đẫm lưng áo nhưng lại không dám cử động.

Hắn không phải là bông hồng có gai mà là bông hoa anh túc đến từ địa ngục.

Xinh đẹp lộng lẫy nhưng lại chứa đầy kịch độc.

Khi tên mập đang chờ xem số phận của Chu Dư nhưng thấy tình hình có vẻ không đúng, gã thầm cảm thấy may mắn mình bị tên đàn ông kia đánh, nếu không chính gã sẽ là người bị Chu Dư đá vào háng, tuyệt tử tuyệt tôn.

Những người xung quanh Chu Dư không dám hành động liều lĩnh. Họ đã thấy không ít kẻ điên cuồng, nhưng họ chưa bao giờ thấy một người đàn ông trông yếu đuối là đáng sợ đến thế.

Đột nhiên có mùi khai bốc lên, cái mũi nhỏ nhắn của Chu Dư nhăn lại: "Có mùi gì vậy?"

Ánh mắt Chu Dư đảo lên đảo xuống một vòng, theo ánh mắt người khác hắn cúi đầu nhìn xuống...

"Chậc…”

Chu Dư lùi lại ba mét, vẻ mặt ghét bỏ: "Một chút năng lực chịu đựng cũng không có.”

"Không có bản lĩnh cũng học theo người khác chơi đùa kí©h thí©ɧ, chậc chậc…”

“Thôi, chú mày nên về nhà uống thêm vài cân sữa bột nữa rồi tới đây chơi cùng anh nhé.”

Chu Dư bĩu môi ghét bỏ, người đàn ông tức giận xấu hổ, mặt đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi hét lên: “Đồ chó, hôm nay tôi không gϊếŧ mày, tôi sẽ không gọi hắn là Phương An. "

"Ta sợ câu tiếp theo của anh sẽ nói muốn lấy họ của tôi. Tôi nói cho anh biết, tôi không thể chấp nhận một đứa cháu ngu xuẩn như vậy được.”

Chu Dư vỗ nhẹ trên ngực, vẻ mặt rất sợ hãi, còn nói ra những lời khiến người ta tức giận đến mức mặt mày tím tái.

"Người đâu. Đem tên này bắt lại cho tôi!" Người đàn ông tức giận, hét lớn.

Ngay lập tức, hàng chục tên nhân viên phục vụ đã tràn tới vây quanh người Chu Dư.

Chu Dư kích động quay đầu lại hỏi La Phụ đang đứng sau lưng mình: "Những người này đâu ra vậy? Tôi có nên đem bọn họ cũng đánh một trận không?”

La Phù nâng cằm nói: “Bọn họ ở dưới hầm quán bar.

"Ồ Là vậy sao?”

"Ừm."

Thấy hai người đều đã ở trong tình huống này mà vẫn trò chuyện như không có chuyện gì xảy ra, thậm chí còn dùng chân đá nhẹ vào háng người đàn ông, khıêυ khí©h gã, “Có giỏi thì đánh đi.”