Chương 20

Những người phục vụ nhìn nhau rồi lao tới chỗ Chu Dư.

Những vị khách ở trong quán bar lập tức lùi về sau.

Họ cảm thấy thật đáng tiếc, một đóa hoa đẹp như Chu Dư lại bị đám người này chà đạp tại đây.

Chu Dư "A" một tiếng, trước khi những người phục vụ đến, hắn đã nhảy lên vai La Phụ và đá hai người phục vụ đang lao tới.

"Tốt…"

"A……"

Hai tên phục vụ bị Chu Dư đá mạnh đập vào bàn, trên trán còn chảy máu.

Những người phục vụ khác thấy vậy có chút sợ hãi, không dám tiến lên.

“Một đám vô dụng.” Chu Dư nhàn nhã đi xuống vai La Phù, “Còn chưa đủ tôi vận động thư giãn gân cốt.”

"Thật sao?”

Một giọng nói âm trầm từ trên tầng truyền tới, Chu Dư cảm thấy rất khó chịu: "Con chó này từ đâu tới? Nó sủa khó chịu quá."

"Anh rể, anh rể. Dù có phá hoại nơi này, anh cũng phải trả thù cho em. Anh rể, anh nhất định phải gϊếŧ thằng đó…” Người đàn ông hướng lên lầu hét lớn, “Chơi chết tên đó đi.”

"Không đánh được tôi liền đi tìm người lớn. Quả nhiên anh còn chưa tốt nghiệp mẫu giáo." Vẻ mặt Chu Dư lộ ra sự chán ghét, rồi ngẩng đầu lên nói: "Còn anh thì sao? Chuẩn bị đào quan tài ông nội mình lên cầu cứu đi.”

Hắn nhìn thấy một người đàn ông lớn tuổi mặc bộ âu phục đang đứng ở hành lang tầng trên, mặt khỉ tai lợn, trong rất buồn cười.

“Học gì chả học, lại đi học dáng con chó.” Chu Dư không khỏi phàn nàn: “Đúng là thất bại.”

La Phụ mím môi, tuy rằng rất khâm phục sự dũng cảm không sợ của Chu Dư nhưng vẫn phải nhắc nhở hắn: “Anh ta là lão đại của cái phố này.”

"Gã ta sao? Cậu có tin hay không hôm tôi sẽ đem nơi này đập nát.” Khuôn mặt Chu Dư kiêu ngạo nói.

Câu nói này khiến những vị khách có mặt ở đây phải nín thở, trong đó có La Phụ.

“Trẻ con chưa dứt sữa mà cũng dám tới địa bàn của tôi làm loạn.” Người đàn ông đứng ở tầng trên không hề tức giận, chỉ bình tĩnh xua tay: “Đem tên đó bắt lại cho tôi. Tôi muốn xem cậu ta lợi hại đến mức nào mà ăn nói hống hách thế.”

"Lộc cộc…”

Tiếng giày da giẫm xuống sàn vang lên gấp gáp, bốn người đàn ông cao lớn, cường tráng và từ trên cầu thang đi xuống.

Bọn họ là một vệ sĩ được đào tạo bài bản.

Chu Dư quay đầu lại nhìn La Phụ, “Sao cậu không ngồi xuống uống ly rượu.”

La Phụ liếc hắn một cái, đem cúc áo cổ tay cởi ra, “Yên tâm, tôi không đến mức làm vướng chân vướng tay cậu đâu.”

Chu Dư huýt sáo một tiếng: "Ồ..."

Người đàn ông trung niên trên lầu nheo mắt lại, hắn giống những người đàn ông bình thường khác, đều thích chinh phục cái đẹp.

Trong mắt người đàn ông trung niên lộ ra tia tham lam, chiếm hữu du͙© vọиɠ.