Chương 23

Chu Dư lại ngả người về phía sau không thoải mái lắm, liền nắm lấy bàn tay cứng như sắt của Ninh Tiêu, thậm chí vòng qua eo hắn.

Chờ một giây, thấy đối phương không phản kháng, Chu Dư liền yên tâm.

Tiếp đó hắn chỉ tay vào tên trung niên nói: “Anh Tiêu, bọn họ đều muốn chà đạp tôi.”

Ninh Tiêu: "..."

La Phụ: "......."

Mọi người: "…………"

Chịu đựng hồi lâu, La Phù không khỏi lảo đảo vài cái.

Chết tiệt! Đừng tùy tiện buộc tội như thế chứ? Chúng ta là đồng bạn hợp tác mà, vừa rồi còn chiến đấu sát vai nhau.

Chu Dư chớp chớp mắt, ra hiệu mình đã thấy sự oán giận của La Phù, chỉ vào gã rồi nói: “Trừ hắn ra.”

Ninh Tiêu nhìn đầu ngón tay thon dài bị thương của Chu Dư, tuy rằng không nói chuyện nhưng bầu không khí có chút âm trầm.

Nghe vậy La Phụ mới thở phào một hơi, ngồi xuống ghế sofa thở mấy hơi.

Cứu mạng! Đừng nói nữa, dọa hắn sợ muốn chết.

Khí thế của Ninh Tiêu càng lúc càng nặng nề, hắn buông tay Chu Dư ra rồi xoay người đi ra ngoài.

Chu Dư chớp mắt với La Phù, quay người đi theo, "Anh Tiêu, đợi tôi với."

La Phụ giống như một con cá sắp chết vì thiếu oxy và bất ngờ bị ném trở lại nước.

Cái này… cũng quá đáng sợ rồi.

"Khoan đã Ninh tổng..."

Người đàn ông trung niên đang muốn đuổi theo, lại bị người khác ngăn cản: "Gọi Ninh tồng làm gì? Tôi ở lại chơi với ông không được sao?”

Người này không ai khác chính là người đã cho Ninh Tiêu xem đoạn video, Khương Nguyên Kỳ.

"Khương, Khương tổng." Hai chân người đàn ông run rẩy.

Nếu Ninh Tiêu là Yển Thành diêm vương, thì Khương Nguyên Kỳ chính là con dao trong tay diêm vương.

Người ta nói rằng không ai còn sống khi rơi vào tay hắn.

Khương Nguyên Kỳ xua tay: "Đóng cửa lại."

Có người lập tức đóng cửa lại.

Khương Nguyên Kỳ đang muốn bắt đầu tính toán, chợt nghe được một tiếng "Ầm" Khương Nguyên Kỳ ngẩng đầu, nhìn thấy bên cạnh có người ngửa đầu uống rượu mạnh.

Khương Nguyên Kỳ: "..."

Tửu lượng tốt vậy sao?

Hắn có nên nhắc nhở một chút, hiện tại không phải lúc uống rượu?

Nhớ tới Chu Dư muốn bảo vệ người này, Khương Nguyên Kỳ quay đầu lại nói: "Kim Xán phải không? Chọn một, giữ tay hoặc giữ chân."

“Phụt…”

Khương Nguyên Kỳ nhíu mày, liếc nhìn.

La Phụ lập tức che miệng lại, giống như nói tôi sai rồi.

“Khương, Khương tổng… Chúng ta từ từ nói chuyện. Đừng động dao động tay làm gì…” Kim Xán hoảng sợ, vội cầu xin, hoàn toàn không còn bóng dáng một lão đại của quán bar.

Khương Nguyên Kỳ vỗ vỗ bả vai hắn, “Từ từ nói chuyện sao? Mới vừa rồi Chu thiếu gia ở nơi mấy người uống rượu, anh cũng đâu có cho người ta cơ hội nói chuyện.”

“Cái gì Chu thiếu gia?”