Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Pháo Hôi Ở Kịch Bản Vạn Người Mê Phát Điên

Chương 25

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đột nhiên Chu Dư vươn người tới, một giây đã sát mặt của Ninh Tiêu, khoảng cách hai người có lẽ chỉ cách một đốt ngón tay, sau đó ngừng lại, dùng giọng điệu có phần trêu chọc: “Anh Tiêu, anh có thể tự mình sờ xem, không cần khách khí, tôi có thể…”

Ninh Tiêu nhắm mắt lại, lùi mình về sau, rồi dùng tay đẩy Chu Dư về chỗ cũ, “Câm miệng.”

Tầm mắt của Ninh Tiêu một lần nữa lại trở về máy tính, ngón tay thon dài chạm vào bàn phím nhưng mãi không thể gõ được chữ nào.

Da mặt của Chu Dư không dày, ngược lại còn mềm, trái ngược với bàn phím cứng rắn mà hắn đang gõ.

Hơn nữa hắn hoài nghi, từ lúc bắt đầu hắn đã bị tên tiểu tử này lừa dối.

Còn nữa, cái miệng nhỏ kia nói chuyện cũng thật ngọt, khuôn mặt mềm manh…

“Anh Tiêu…”

“Câm miệng.”

“Anh Tiêu, tôi có chuyện muốn hỏi. Anh có phải bị bệnh rồi không, mặt và tai anh đều đỏ ửng lên rồi kìa.”

Nghe vậy Ninh Tiêu không khỏi hít một hơi thật sâu, “Nếu cậu còn mở miệng nói nữa thì tự mình đi bộ tới bệnh viện đi.”

Chư Dư lập tức che miệng lại, đem mấy lời định nói ra nuốt vào trong bụng.

Hệ thống mèo: 【 Ký chủ ngưu B 】

Chu Dư bình tĩnh nói: “Trước kia đóng nhiều phim tình yêu cũng không phải vô dụng.”

Hệ thống mèo: 【 Trong nguyên tác thì nam chính sẽ sắp chuyển qua giới giải trí. 】

Chu Dư: “Nếu thế thì chúng ta cũng vào giới giải trí chơi đùa với nam chính.”

Hệ thống mèo: 【 Anh trai của cậu có công ty giải trí, cho nên nam chính mới từ một người vô danh không có kỹ năng diễn xuất mà trở thành một diễn viên đạt nhiều giải thưởng cao. Cơ bản thì cứ đập tiền vào là được.】

Chu Dư: “Chậc, thật là vô dụng.”

Hệ thống mèo: 【 Không chỉ mỗi vậy. Tính cách của nam chính rất vớ vẩn, còn giở trò với nguyên chủ…】

“Con mèo chết tiệt.” Chu Dư cắn răng nói, giọng điệu tuy lười biếng nhưng lại giống như hét vào mặt hệ thống mèo.

【 Kỹ chủ, cậu nói đi.】

“Cậu lại muốn khıêυ khí©h tôi đấy à? Cậu muốn tôi trả thù cho nguyên chủ phải không?”

Mặc dù là hỏi nhưng thái độ của Chu Dư lại rất giống như muốn đánh người.

Bên trong thức hải của hắn, hệ thống mèo run rẩy co ro cúm rúm, 【 Ký chủ, tôi không dám.】

Chu Dư hừ một tiếng, “Không cần kí©h thí©ɧ tôi, muốn tôi báo thù cho nguyên chủ cũng được nhưng còn tùy vào tâm trạng của tôi thế nào…”

Chư Dư tóm lấy cái đuôi hệ thống méo, xách nó lên cao lắc lắc, khiến hệ thống mèo sợ hãi không dám phản kháng.

Ninh Tiêu không thấy được hệ thống mèo, cho nên hắn chỉ thấy Chu Dư đang lắc lư cánh tay của mình giống như đang chơi đùa.

Coi như an phận.

Ninh Tiêu thu hồi ánh mắt, tiếp tục nhìn chằm chằm vào các tài liệu trên màn hình máy tính.
« Chương TrướcChương Tiếp »