Chương 7

“Khó mà làm được. Tôi vẫn còn muốn Ninh Tiêu.” Nghĩ đến thân hình hoàn hảo của Ninh Tiêu, đôi mắt hoa đào của Chu Dư hơi sáng.

Hệ thống mèo ở giữa không trung không ngừng dùng móng vuốt cào cào, giãy giụa: [Không phải là không thể, nhưng chúng ta phải trả một cái giá. Trước tiên đừng nói về việc phải trả giá thế nào, nói xem nếu Ninh Tiêu chướng mắt cậu thì sao?]

"Kiểm tra xem Ninh Tiêu hiện tại đang ở đâu, tôi muốn tìm anh ấy."

[Cậu muốn làm gì với anh ta?] Hệ thống mèo nhất thời không theo kịp suy nghĩ của Chu Dư, đôi mắt mèo to của nó trông rất đáng yêu.

Chu Dư: “Ngủ là xong việc rồi.”

Hệ thống mèo: "..." Không cần phải gấp gáp như thế chứ.

Nơi ở cũ của Ninh gia,

“Đồ vô dụng, đều đã bị hạ thuốc còn không làm được việc ra hồn.” Lão già đặt chén trà trong tay xuống, trừng mắt nhìn Ninh Tiêu đang đứng trước mặt ông với vẻ mặt căm ghét.

Mí mắt Ninh Tiêu co giật liên tục. Liệu rằng có ong nội nào lại thẳng thắn nói với cháu trai của mình rằng, ông ấy đã hạ thuốc vào rượu của cháu trai mình?”

Hắn cần dùng đến thứ đó sao?

Là hắn không được sao?

Hắn chẳng lẽ không biết xấu hổ?

Ninh Tiêu thầm nghĩ, nhưng hắn không giải thích rằng hắn không có uống đồ vật kia. "Vậy ông giả vờ run tay để đưa cho cháu ly rượu đó à?”

"Nhảm nhí? Ông còn chưa đến mức cầm ly rượu cũng run tay." Ông lão cay đắng gõ nhẹ vào cây gậy của mình, "Cháu nói cho ông biết, vì sao cháu lại từ chối Tiểu Dư. Nó là đứa nhỏ rất tốt… Sao cháu lại không biết trân trọng.”

Ninh Tiêu cau mày phản bác: "Cho nên Chu Dư vào được phòng là do ông sắp xếp.”

Nếu vậy thì hắn đã hiểu lầm Chu Dư.

“Nhảm nhí.” Ông lão càng nói càng tức giận, dùng gậy đánh vào vai Ninh Tiêu: “Cháu đã lại bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy, muốn chọc tức ông chết sao?”

Sau khi bị đả kích nặng nề như vậy, Ninh Tiêu thậm chí không hề "ừm" một tiếng, vẻ mặt cũng không thay đổi, nhưng lại đau đầu khi nghĩ rằng chuyện ngày hôm qua thực ra là do ông nội mình gây ra.

Ninh Tiêu thở dài: "Ông nội, ông có thể để cho cháu yên được không?"

“Cháu cho rằng ông muốn quan tâm cháu sao? Ông chỉ sợ trăm năm nữa không có mặt mũi đi gặp bố mẹ của cháu.” Khi nói, trong giọng nói của lão nhân có chút buồn bã, "Bố thật sự xin lỗi hai đứa… “

Ninh Tiêu: "..."

Lại nữa rồi.

Ninh Tiêu nhéo huyệt thái dương nói: "Ông nội, đừng nói nữa.”

"Im miệng.”