Chương 26: Dự tiệc

Nói lời tạm biệt với Tần Diệc Tẫn xong, Quân Yến Thanh xoay người bước vào nhà. Đúng lúc này, Quân Phong không biết từ đâu bước ra xuất hiện trước mặt cậu.

Cậu có tật giật mình, gượng gạo cười nói: “Cha, người trở về khi nào vậy?”

Gã không trả lời ngay, chỉ lãnh đạm nhìn cậu một lúc rồi nói: “Vừa mới trở về hôm nay.” Ngừng một lúc, gã lại hỏi: “Ai vừa mới đưa con trở về vậy?”

“Là Tần Diệc Tẫn, có chuyện gì sao ạ?”

Hóa ra là đứa trẻ nhà họ Tần.

Gã cũng đã lâu không cùng hắn gặp mặt, không ngờ đã lớn đến như vậy.

Quân Phong lắc đầu: “Không, nếu đã về rồi thì mau lên phòng tắm rửa đi. Buổi tối bên phía Mạc gia còn có tiệc, con cũng nên chuẩn bị một chút.”

Quân Yến Thanh cảm thấy khó hiểu, mọi khi ông có thường dẫn cậu đi đến những buổi tiệc thế này đâu? Hôm nay đột ngột như vậy, cậu không hiểu rốt cuộc ông đang muốn làm gì.

Thế nhưng cậu không có can đảm làm trái lời ông, ủ rũ đáp một tiếng rồi bước lên phòng.

Nửa đường đi cậu bắt gặp anh cả vừa từ phòng bước ra, tân trang từ sớm đã chuẩn bị chỉnh tề.

“Cha đã thông báo với em về bữa tiệc rồi chứ?”

Cậu gật gật đầu, sau đó lại hỏi: “Anh, chẳng phải cha cùng ông ngoại quan hệ không tốt sao? Tại sao lại đột ngột tổ chức tiệc, còn muốn dẫn em theo cùng như vậy?”

Lão già Mạc Chấn đó từ nhỏ cũng không hề thích cậu, nếu đến, cậu chỉ sợ lão sẽ tìm cách gây khó dễ lên người mình.

Quân An Trạch trầm ngâm một lúc mới trả lời: “Con trai ông ta đột ngột muốn rước thêm vợ nhỏ về nhà, muốn tổ chức tiệc để ra mắt. Đại khái là vợ nhỏ của gã chỉ đích danh muốn em tham dự.”

Quân Yến Thanh chợt cau mày, con trai lão ta còn có thể là ai khác ngoài Mạc Khang, nhưng tên đó chẳng phải đã có vợ rồi sao?

Cậu không ngờ Mạc gia lại có thể cho phép gã lăng nhăng một cách công khai như vậy, không sợ sẽ cùng nhà vợ trở mặt?

Quân An Trạch quan sát cậu, nghĩ lại vẫn thấy mình nên nói ra để cậu sớm chuẩn bị tâm lý: “Vợ nhỏ của tên đó em cũng biết.”

Cậu tò mò hỏi lại: “Là ai vậy anh?”

Còn chỉ cả đích danh của cậu, trước đó chắc cũng đã cùng mình không ít lần ghi hận đi?

“Phó Diệu Kiên.”

À, hóa ra là nữ chính…

Cậu trợn mắt khó tin nhìn anh, thực sự là nữ chính sao? Cậu cho rằng thời điểm này cô ta cùng nam chính vốn dĩ phải đang có tiến triển, không ngờ bây giờ lại trở thành tiểu tam xen chân vào hôn nhân người đáng tuổi cha mình.

Cậu cảm thấy choáng váng với loại tin tức này.

Quân Ngạn Diên đã biết chưa, có định đến tiệc nhà người ta làm loạn không?

Quân An Trạch đại khái có thể hiểu được cậu đang nghĩ gì, cười cười lắc đầu nói: “Đừng nhìn anh, anh cũng không biết.”

*

Quân Yến Thanh vừa tắm xong, mặc trên người là bộ lễ phục đã được chuẩn bị sẵn từ trước. Nhìn bản thân trong bộ dạng nghiêm trang chỉnh tề này, cậu thực sự cảm thấy không quen một chút nào.

Trong lúc chờ đợi xe đến đón, cậu nhàm chán mở điện thoại lên xem một lúc, nhìn thấy màn hình hiển thị bong bóng chat của Tần Diệc Tẫn cậu không do dự liền nhấp vào.

Tẫn: [Khỏe chưa?]

Tờ Hanh: [Đỡ hơn rồi.]

Tẫn: [Tối nay Mạc gia tổ chức tiệc, cậu có đến không?]

Tờ Hanh: [Có, bên đó còn chỉ đích danh muốn tôi tham gia. Tôi sợ hãi T-T.]

Tần Diệc Tẫn nhanh chóng trấn an cậu: [Không sao, có tôi ở đó không ai dám làm gì cậu.]

Quân Yến Thanh bắt được trọng điểm, lập tức hỏi: [Cậu cũng đến sao?]

Tẫn: [Ừm, giống cậu, tôi cũng bị chỉ đích danh.]

Sau đó hắn lại tiếp tục soạn tin gửi đến.

Tẫn: [Hẳn là cô ta đang ghi thù chuyện lần trước.]

Cậu “ồ” lên một tiếng, vậy ra là muốn tính xổ chuyện ở trung tâm, người cô ta muốn chạy trốn hôm đó không ngờ lại là tay chân của Mạc Khang.

Trên đời đúng là luôn có những chuyện không ai ngờ đến.

Dưới nhà truyền đến âm thanh của Quân An Trạch, cậu đáp lại một tiếng, gấp gáp soạn tin gửi cho hắn rồi chạy xuống nhà.

Tờ Hanh: [Anh cả kêu tớ rồi, đi đây.]

Tẫn: [Ừm, lát gặp.]

Quân Yến Thanh nhanh chóng chạy xuống dưới nhà, nhìn tất cả mọi người đều đã tập trung đông đủ chỉ còn thiếu mỗi mình, ái ngại nhích từng chút lại gần anh.

Quân Phong không bận tâm đến hành động nhỏ này của cậu, xem lại thời gian trên đồng hồ, gã nói: “Đi thôi.”

Nửa đường gã bỗng dừng bước, quay lại nhìn cậu dặn dò một chút: “Lát nữa con ở cùng An Trạch, không có chuyện gì khác thì đừng đi lung tung.”

“Vâng.”

Đối với việc cậu tham dự trong buổi tiệc lần này, gã dường như không quá mong muốn. Thời điểm trên xe, gã không ngừng dặn dò cậu, vừa giống như sợ cậu gây thêm rắc rối cho mình lại vừa giống như lo lắng.

Càng đến gần Mạc gia, cậu càng cảm thấy khó chịu cùng ngột ngạt, vẫn như những lần trước đó, cậu không thích bầu không khí giả tạo ở Mạc gia một chút nào.