Chương 2.1

Sơn trang Đường gia tọa lạc trên mảnh đất Hương Sơn đắt đỏ, cách xa chốn thành thị ồn ào náo động, nhưng vẫn có thể quan sát được ánh đèn vạn nhà.

Khi Mạnh Trừng, Mạnh Tường cùng với mẹ kế tới sơn trang, thì dòng người đã chen chúc xô đẩy ở cửa đại sảnh, có không ít nhân vật nổi tiếng khoác trên mình bộ quần áo đẹp đẽ quý giá.

Các tân khách đứng thành một vòng tròn, đang thưởng thức biểu diễn kiếm thuật giữa hai vị kỵ sĩ.

Hai kỵ sĩ một đen một trắng cầm kiếm đấu đến say sưa. Bởi vì chỉ là biểu diễn so tài, nên sử dụng kiếm gỗ, hai người đàn ông cũng không mang mặt nạ bảo hộ.

Bạch kỵ sĩ một thân chính khí, cử chỉ quang minh lỗi lạc, tư thế ưu nhã trôi chảy. Hắc kỵ sĩ di chuyển như tia chớp, chiêu thức âm hiểm xảo trá, chuyên tấn công bất ngờ.

Thực lực hai người ngang nhau, đấu đến khó phân thắng bại.

Một là ánh mặt trời thẳng thắn vô tư, một là âm lãnh phúc hắc, tựa như ban ngày và đêm tối.

Bạch kỵ sĩ là cậu cả Đường gia Đường Mặc, từ nhỏ đã tiếp thu giáo dục thân sĩ, dáng người anh săn chắc cao ráo, ngũ quan anh tuấn như một tác phẩm điêu khắc không có khuyết điểm, trong tiểu thuyết gốc anh là một người đàn ông hoàn hảo lại chung thủy một lòng.

Hắc kỵ sĩ cao to cường tráng, là cái kiểu hormone nam tính tỏa ra từ từng thớ cơ, màu da đồng cổ khỏe khoắn trong các tạp chí thời trang.

Hắn là bạn bè tốt mà Đường Mặc quen khi đi du học, tên tiếng Trung là Tiêu Tùy, là con trai độc nhất của ông trùm truyền thông quốc tế.

Từ khi sinh ra, nếu Đường Mặc là một hương thân phú quý trong thung lũng nhỏ, thì Tiêu Tùy chính là Thái tử gia hô mưa gọi gió.

Tuy sinh ra ở danh môn, nhưng Tiêu Tùy lại hành xử rất khác người.

Lúc trước, khi phỏng vấn ở đại học Thường Thanh Đằng trứ danh tại nước M, người khác thì trả lời “Tôi từng làm việc nghĩa”, hoặc “Phát minh ra hạng mục độc quyền”, hắn thì quăng ra một câu: “Cuối tuần này, tôi đánh bạc thắng được mười triệu.” Vị giáo viên giám khảo kiêm chức chủ nhiệm thống kê bội phục đến muốn quỳ luôn tại hiện trường.

Đáng tiếc một thiết lập ngầu lòi như vậy, ở trong truyện gốc lại chỉ là một nhân vật làm nền đẹp đẽ, cảm giác tồn tại rất thấp, lên sân khấu cũng chỉ để cùng đấu kiếm với Bạch kỵ sĩ.

Trang phục đấu kiếm của hai kỵ sĩ quá mức nhỏ gọn, áo trên kiểu dáng chữ V khó khăn lắm mới che được hạ thân, cố gắng bao lấy thứ dưới háng.

Ở đây các bà cô cùng với nam nữ đến độ tuổi kết hôn đều nuốt nước miếng, một lát thì nhìn mặt, một lát lại nhìn đũng quần.

Hai vị nam sĩ hiện nay vẫn độc thân, khiến người ta mơ mộng viển vông.

Tuy Đường Mặc có hôn ước trong người, nhưng nghe đồn rằng vị hôn thê kia dung mạo xấu xí, đầu óc còn không được bình thường.

Người như vậy sao xứng đôi với cậu cả Đường gia chứ? Trong lòng bọn họ tràn ngập cảm xúc ghen ghét.

“Xin nhờ, cho tôi qua chút!” Trên mặt Mạnh Tường treo lên ý cười rụt rè, kéo Mạnh Trừng chen vào trong đám người.

Các tân khách thấy là Mạnh Tường, lại thấy Mạnh Trừng che mặt như minh tinh, đã đoán được người này chính là vị hôn thê thần bí kia, trên mặt lộ ra biểu cảm khıêυ khí©h đố kỵ, không tình nguyện mà nhường ra một con đường.

Chỉ chốc lát, Mạnh Tường và Mạnh Trừng đã chen đến hàng thứ nhất.

Mạnh Trừng từng thấy ảnh chụp của Đường Mặc, liếc mắt một cái liền nhận ra Bạch kỵ sĩ là vị hôn phu của cậu, so với trên ảnh chụp thì anh càng anh tuấn hơn, mỗi một động tác đều ưu nhã tiêu sái như vậy, quả thật càng nhìn càng thấy hấp dẫn.

Mạnh Tường lại mê muội đến đầu óc choáng váng. Hai vị nam sĩ mỗi người mỗi vẻ, gã cũng không biết ai tốt hơn ai. Đương nhiên, ánh mắt vẫn dồn phần lớn về phía Đường Mặc, bởi vì dù sao đối phương cũng là đối tượng mà gã định sẽ công lược tối nay.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Mạnh Tường trầm xuống, kế hoạch nên bắt đầu rồi.

Gã lặng lẽ rút nút thắt khăn che mặt của Mạnh Trừng ra, hung ác đẩy lưng cậu.

Mạnh Trừng kinh sợ kêu lên một tiếng, lao về phía hai người đàn ông đang đấu kiếm kia.

Hắc kỵ sĩ lập tức cảnh giác, sấm chớp rền vang mà thu hồi kiếm, Bạch kỵ sĩ lại không dừng được tay, mũi kiếm đẩy cổ áo Mạnh Trừng ra, lông chim trên lễ phục rơi ra, thoáng chốc lông trắng bay đầy trời.

Kính râm bị rơi ra, khăn che mặt màu đen rớt xuống, như một bức màn sân khấu, từ từ để lộ ra một gương mặt tuyệt sắc.