Quyển 1 - Chương 4-1: Công hai xuất hiện 1

Cậu và Tạ Ngọc đã làm điều đó.

Du Thanh rất khó tiêu hóa sự thật này.

Dưới sự cầu xin nhiều lần của cậu, Tạ Ngọc đã đưa cậu về nhà, đây đã là ngày thứ hai hắn đưa cậu về nhà.

Sau ngày đó Du Mã Lệ nhờ Tạ Ngọc thay phế vật giải vây, không bao lâu đã được sắp xếp đưa đến phòng tiếp rượu, chờ sau khi đi ra không chỉ không phát hiện thấy người anh phế vật đâu, ngay cả Tạ Ngọc cũng không thấy.

Khẳng định là bị tên tiện nhân này dùng sắc đẹp quyến rũ đi rồi, đồ chết tiệt, vẻ ngoài đẹp như vậy là trời sinh gây thêm phiền phức cho cô ta sao?

Lúc trước nên phá hỏng con mắt của cậu, chứ không phải đơn thuần chỉ bị mù.

"Ngày đó anh đã gặp Tạ Ngọc rồi sao?"

Du Thanh nghe được câu hỏi này cả người bất chợt run lên, cậu không muốn để cho người khác biết loại chuyện này, nếu như bị người khác biết bản thân mình là đàn ông, lại nằm dưới thân đàn ông thừa hoan, nghĩ đến thân thể này có phản ứng lại xấu hổ biết bao.

"Không, không có." Cậu giả vờ bình tĩnh nói dối.

Du Mã Lệ nhìn bộ dáng không có tiền đồ của thanh niên, trong lòng không chú ý tới đối phương đang lừa gạt cô ta.

"Đúng rồi, hôm nay học trưởng của tôi muốn tới, phải nhờ anh ở trong phòng thật ngoan, đừng có chạy loạn nha."

Du Mã Lệ mặc dù đang cười nói những lời này thế nhưng trong mắt một chút ý cười cũng không có.

Du Thanh muốn hỏi hôm nay ăn cái gì, lại nghe đối phương nói có bạn bè sắp đến, nuốt xuống những lời muốn hỏi, mơ mơ hồ hồ trả lời: "Ừ, được. ”

Tối nay cậu lại ăn bánh mì nữa à?

Loại bánh mì này cậu sắp ăn chán rồi, thế nhưng cậu lại không được phép sử dụng phòng bếp, tự tiện dùng thì sẽ bị mắng.

Từ ngày đó trở đi, Du Thanh thích tắm rửa, luôn cảm thấy có thể thông qua tắm rửa đem cảm giác khác thường còn sót lại trên người rửa sạch sẽ.

Cậu mới vừa tắm rửa xong, bỗng nhiên nghe được tiếng khóa cửa được mở ra, ngay sau đó là giọng nói của Du Mã Lệ.

"Học trưởng Lê, cám ơn anh đã đồng ý tới đây."

Trong phòng vệ sinh, Du Thanh đang mặc quần áo cả người chợt dừng lại.

Em gái cậu đã quay về rồi?

Làm sao bây giờ, hiện tại đi ra ngoài nhất định sẽ bị ruồng rẫy, nếu không thì chờ người rời đi rồi mới đi ra ngoài vậy.

"Em đi thay quần áo trước, học trưởng Lê có thể ở chỗ này chờ em một chút không?"

"Được."

Ý cười trên mặt Lê Vi Bạch trong nháy mắt biến mất, lộ ra vẻ mặt phiền não, nếu như không phải bị người phụ nữ này quấn lấy làm phiền, anh mới sẽ không đồng ý loại yêu cầu vô lý này.

Có thời gian này tới đây cùng người ta ăn cơm, còn không bằng anh ở trong bệnh viện nghiên cứu thuốc mới.

Du Thanh ở trong phòng vệ sinh chờ một hồi, sau khi xác định bên ngoài không có tiếng động, cậu mới cẩn thận mở cửa, lại không biết Lê Vi Bạch đang đứng ở cửa phòng vệ sinh.

Lê Vi Bạch chỉ nghe thấy cửa phòng vệ sinh mở ra, xoay người nhìn lại nhất thời sững sờ tại chỗ.

Chàng trai diện mạo thanh tú đứng ở cửa, đối phương đang mặc váy ngủ của nữ, tóc ướt sũng, mặt mày rũ xuống, dáng vẻ nhỏ bé đáng thương.

Nhìn xuống là đôi chân mảnh khảnh không có thịt thừa, đầu gối là màu hồng nhạt hiếm thấy, trên chân mang dép lê nhỏ hơn, ngón chân mượt mà, trên da thịt quá trắng khiến mạch máu màu xanh như ẩn như hiện.

Làm sao lại có người có thể đẹp như vậy, ngay cả mắt cá chân cũng tinh xảo giống như tác phẩm nghệ thuật, quả thực chính là thiết kế riêng vì anh.

Chỉ là vết bầm tím trên người quá chướng mắt, nhất là dấu răng bên trong hai chân, chỉ nhìn thôi cũng biết thanh niên được yêu thương tàn nhẫn đến mức độ nào.

Mới chỉ là lần đầu tiên nhìn thấy người này, anh đã bắt đầu ghen tị với người đàn ông đã lưu lại dấu vết trên người đối phương.

Du Thanh không biết Tạ Ngọc lưu lại nhiều dấu vết ở trên người cậu như vậy, nếu như biết, cũng sẽ không lựa chọn mặc váy ngủ đơn giản nhất, còn là đồ còn thừa lại của Du Mã Lệ.