Chương 106: Mạt thế cầu sinh (13)

Trong lúc Không Thanh đang dung túng hai cô gái nhỏ trả thù, tiểu đội săn thi khác vùng phụ cận cũng bị động tĩnh lớn nơi này kinh động, sôi nổi phái đội viên tới đây xem xét tình huống.

"Chuyện gì xảy ra? Thằng Trịnh Long kia không quản được thủ hạ của nó à? Mới sáng bảnh mắt ra đã nháo thành như này, có để người ta ngủ không đấy?"

"Đừng có gấp, thật sự cho rằng thủ hạ thằng Trịnh Long kia có thể làm ra động tĩnh lớn như vậy à? Đây là bị người đánh tới cửa đấy, không chừng hiện tại cái bọn Trịnh Long bên kia đang bị ấn xuống đất đánh đó!"

"Đáng lắm! Tao đã sớm khó chịu cái thằng cặn bã Trịnh Long kia, mạnh rồi lại đi ức hϊếp kẻ yếu, thế thì bản lĩnh cái đéo gì, thằng đó nó có bị đánh chết cũng là trừng phạt đúng tội."

"Trước tiên đừng quan tâm Trịnh Long có bị trừng phạt đúng tội hay không, mấy người này bỗng nhiên tìm cửa, cũng không biết là địch là bạn?"

"Muốn biết người ta là địch hay bạn, đơn giản thôi, qua đi nhìn tình huống phát là biết."

Đến khi tiểu đội săn thi phụ cận sắp xếp người xong xuôi, ghé vào một chỗ góp gan góp mật, cùng nhau tới đây xem xét tình huống, thứ bọn họ nhìn thấy chính là thảm trạng cả đám Trịnh Long người nào người nấy nằm trên đất, che miệng vết thương đang đổ máu không ngừng, kêu rên lăn lộn.

Nhất thời, cơ hồ mọi người đều bị chấn động mãnh liệt.

Người khác không nói, thực lực chính bản nhân Trịnh Long tuyệt đối không thể là là yếu, nhân số tiểu đội săn thi gã ta lãnh đạo cũng không ít, là một trong những thế lực lớn nổi trội xung quanh đây, hiện tại lại bị vài người ít ỏi tìm tới cửa, cả đám bao gồm cả Trịnh Long bị đè xuống đất đánh, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, bọn họ căn bản không thể tin được hiện thực tàn khốc này.

Thấy được người quen, Trịnh Long như người sắp chết đuối vớt được phao cứu mạng, nắm chặt cọng rơm cứu mạng này, khàn giọng cầu cứu: "Trạng Nguyên, anh em tốt, cứu tao!"

Trịnh Long trông cậy vào mình có người có thể chìa tay giúp đỡ, cứu gã một mạng, nhưng trên thực tế, đây chẳng qua chỉ là si tâm vọng tưởng.

Không Thanh chỉ quay đầu lại, nhẹ nhàng bâng quơ hỏi một câu: "Các người đều tới để cứu đám cặn bã này sao?"

Những người khác bị vết xe đổ của Trịnh Long dọa tức tốc lắc đầu như trống bỏi, vội vàng giải thích: "Không phải, chúng tôi chỉ do nghe thấy động tĩnh, tới đây nhìn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Không Thanh nhướng mày, biết rõ còn cố hỏi: "Các người thật sự không phải bạn bè của đám người này?"

"Không phải!"

Lúc này, thừa nhận là bạn của Trịnh Long có lẽ cũng chỉ có thể chết chung với bọn Trịnh Long, đâu có phải là chán sống, trước mặt đại lão chỉ tùy tiện nhích ngón tay là có thể bóp chết bọn họ, ai mà ngu ngại sống lâu đi tìm chết bao giờ?

"Một khi đã như vậy, vậy thì là chuyện tốt, thật ra tôi cũng không thích cả ngày đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ."

Nếu chỉ nhìn bề ngoài sạch sẽ và khí chất quạnh quẽ của, đúng thật rất giống một thiếu gia nhỏ nhà giàu sinh ra đã ngậm thìa vàng, từ nhỏ cơm áo vô ưu, thuận buồm xuôi gió, nhưng lại nhìn đám dị năng giả nằm đổ đầy đất, hoàn toàn đánh mất sức chiến đấu kia xem, nhìn là biết dị năng giả hệ thủy diện mạo non non này không phải là đèn cạn dầu.

"Xin hỏi, ngài chuẩn bị một lưới bắt hết toàn bộ những người này, vì dân trừ hại sao?"

Tuy Không Thanh lớn lên nhìn trẻ, nhưng thực lực cậu mạnh mà, những người này tâm mang lòng kính sợ Không Thanh, khi nói chuyện với Không Thanh tự giác dùng kính ngữ, giọng điệu cẩn thận châm chước và cách dùng từ kia đối lập hoàn toàn với bộ dạng bọn họ diễu võ dương oai trước mặt người thường khi trước, trông có vẻ cực kì buồn cười.

"Vì dân trừ hại sao? Tôi không có bản lĩnh lớn như vậy, chẳng qua là trên đường đi gặp chuyện bất bình, thuận tay hỗ trợ, thay hai cô gái kia lấy lại công bằng mà thôi, các người cũng không cần quá lo lắng, hai cô gái nhỏ kia đều không phải là người máu lạnh lạm sát kẻ vô tội, chờ khi các cô tự mình báo xong thù tôi sẽ dẫn các cô ấy rời đi."

Không Thanh vẫn luôn giáo dục hai cô gái, có ân báo ân, có thù báo thù, nhưng không thể lạm sát kẻ vô tội, cậu cũng sẽ ở đây trông chừng, không để hai cô gái bị mối hận thấu xương che mờ tâm trí.

Có Không Thanh làm hậu thuẫn cho các cô, mặc dù sau đó lại lục tục tới không ít dị năng giả, vẫn không ai dám coi các cô là hai cô gái tay trói gà không chặt như cũ, chỉ có thể trơ mắt nhìn các cô gϊếŧ đến đỏ cả mắt.

"Quá tàn nhẫn! Cứ từng dao từng dao hành hạ người ta đến chết như vậy, còn không bằng cắt cổ thẳng luôn, ít nhất cũng để người ta được chết một cách sảng khoái."

"Ôi đàn bà là những niềm đau......"

Hai gã đàn ông trung niên trộm khua môi múa mép còn chưa nói hết lời đã bị Không Thanh giơ tay phóng băng nhận vụt qua mặt, trên mặt hai người đều để lại một vết máu vừa to vừa sâu, máu tươi chảy ra, xẹt qua khóe miệng, khiến cho bọn gã rành mạch nếm mùi máu tươi.

Không Thanh lắc tay, nhẹ nhàng bâng quơ liếc mắt nhìn hai gã đàn ông trung niên kia một cái, lạnh nhạt nói: "Tôi khuyên hai người tốt nhất nên câm miệng, nhưng nếu nếu các người một hai phải tìm chết, tôi cũng có thể thành toàn."

Hai gã đàn ông trung niên sợ tới mức lời cũng không dám nói, cúi đầu, mặt xám mày tro chật vật chạy thoát.

Từ lần ra tay vừa rồi của Không Thanh bọn họ cũng đã biết mình căn bản không phải đối thủ của vị đại lão này, đối phương hoàn toàn có thể nhẹ nhàng lấy đi cái mạng nhỏ của mình.

Không khỏi tiếp tục nghĩ thêm, vừa gây hoạ vào thân, hai người không hẹn mà cùng lựa chọn chạy trốn, tránh xa đại lão một chút, miễn làm ngứa mắt đại lão.

Khi Không Thanh vẫn còn dung túng hai cô gái báo thù, Địch Phi Bạch vẫn luôn dẫn đường ở đoàn xe phía trước cuối cùng cũng phát hiện xe việt dã của đám Không Thanh mất đâu không thấy, nhanh chóng gọi Hạo Tử dò hỏi tình huống.

"Chuyện gì đã xảy ra? Không phải bảo cậu chiếu cố bạn học Cố Không Thanh cho đàng hoàng à? Cậu có phải lại coi lời tôi nói như gió thoảng bên tai?"

Hạo Tử nghe vậy, vội hô to oan uổng, mở miệng cãi: "Đội trưởng, anh đừng có trách oan tôi, tôi dám thề với trời, lần này tôi thật sự không lười biếng, tôi nhớ rất rõ mười phút trước tôi vẫn còn nhìn thấy xe việt dã của đại lão bọn họ đi theo sau đoàn."

"Vậy cậu nói tôi nghe, xe đâu? Người đâu?"

Đối mặt với Địch Phi Bạch đang chất vấn, Hạo Tử không có lời nào để nói, duỗi tay gãi đầu, hỏi dò: "Nếu không thì, tôi dẫn người đi tìm xem ha?"

Cũng không thể nào mà cả người lẫn xe tự dưng biến mất vậy chứ ha? Cho nên, Hạo Tử tin chắc, bọn đại lão nhất định đang ở gần đây.

"Cút sang một bên đi, chút việc nhỏ cũng làm không xong, tôi còn có thể tiếp tục trông cậy vào cậu?" Địch Phi Bạch ngẩng đầu, tức giận trừng mắt nhìn Hạo Tử, sắp xếp đâu vào đấy: "Cậu dẫn anh em trực tiếp về căn cứ, tôi tự mình đi tìm người."

"Đội trưởng, nếu không hay là để tôi đi tìm đại thần đi?"

Địch Phi Bạch lắc đầu, vẫn quyết định tự mình đi tìm Không Thanh.

Địch Phi Bạch sở dĩ coi trọng Không Thanh như vậy, không chỉ là vì thực lực tự thân của Không Thanh mạnh, đáng để mượn sức, còn vì Không Thanh có một người em song sinh là dị năng giả hệ hỏa cấp ba, hơn nữa người em song sinh này còn có một săn thi tiểu đội thực lực mạnh mẽ.

Chỉ một mình đại lão là Cố Không Thanh cũng đã đắc tội không nổi, ai biết sau đại còn có một đại lão khác càng không thể trêu vào, chỉ tính điểm này, Địch Phi Bạch cũng sẽ mượn sức Không Thanh.

Sợ Không Thanh hiểu lầm, Địch Phi Bạch không có gióng trống khua chiêng tìm người, mà là tự mình mang theo hai tâm phúc, tự tìm tới đây.

Động tĩnh Không Thanh nháo ra tại nơi này cũng không nhỏ, mấy thế lực lớn phụ cận đều bị kinh động, phần lớn người thường đều ôm tâm thái nhiều thêm một chuyện không bằng ít đi một chuyện, tránh thật xa, không lẫn vào việc đám dị năng giả kia phân tranh, mà bộ phận nhỏ dị năng giả còn lại sau khi nghe được mấy cái tin vỉa hè kia, lo lắng đề phòng, người nào người nấy cảm thấy bất an.

Địch Phi Bạch căn bản không phí nhiều sức lực đã tìm tới được chỗ Không Thanh, nhìn thảm trạng đầy đất này, cũng trưng vẻ mặt khϊếp sợ.

Nhưng mà cũng may Địch Phi Bạch vẫn còn lý trí, biết Không Thanh không phải là người tính tình hung dữ trời sinh, thích lạm sát kẻ vô tội, tuy trong lòng rất khϊếp sợ, nhưng cũng không hùng hổ chất vấn Không Thanh ngay cả khi chưa làm rõ chân tướng sự tình, mà thử thăm dò mở miệng hỏi: "Bạn học Cố Không Thanh, cậu đang?"

Nếu là những người khác, dám không báo tiếng nào đã tùy tiện gϊếŧ dị năng giả gần địa bàn mình, làm những người sống sót xung quanh ai ai cũng thấy bất an, sợ hãi không thôi, Địch Phi Bạch chắc chắn đã sớm nhịn không được chạy đến hưng sư vấn tội, nhưng cố tình lại là Không Thanh, Địch Phi Bạch dù có ăn gan hùm mật gấu cũng không dám hưng sư vấn tội đại lão, ngược lại còn phải quan tâm một chút cảm xúc của đại lão, quan tâm đại lão có bị ánh mắt của mấy người kia mạo phạm hay không.

Không Thanh lười phí miệng lưỡi giải thích, quay đầu cho Lữ Siêu một ánh mắt.

Lữ Siêu ngầm hiểu, nhanh chân chạy đến bên cạnh Địch Phi Bạch, một năm một mười kể lại đầu đuôi sự tình một lần.

Trước đó Lữ Siêu nằm mơ cũng không ngờ tới anh thế mà có một ngày có thể nói chuyện với Địch Phi Bạch căn cứ Thần Hi Cơ, đây chính là khối chiêu bài lớn nhất trong đám chiêu bài của căn cứ Thần Hi Cơ, đồng thời thân là dị năng giả hệ kim cấp ba – một trong ba người phụ trách căn cứ, nếu không phải dính được tí vụn sáng từ bạn học Cố, Lữ Siêu đừng nói đến nói chuyện cùng Địch Phi Bạch, có lẽ ngay cả cơ hội đến gần Địch Phi Bạch cũng không có.

Nghe xong Lữ Siêu giải thích, Địch Phi Bạch không biết nên nói gì cho phải, ngay cả anh ta cũng cảm thấy những người này chết chưa hết tội.

"Đội trưởng Địch, cứu tôi, tôi là Trịnh Long, một tuần trước tôi vừa đến Thần Hi Cơ gặp đội trưởng Triệu......"

Nghe thấy Trịnh Long nhắc tới đội trưởng Triệu, sắc mặt Địch Phi Bạch nháy mắt trở nên rất xấu.

Không Thanh lười đi quản lập trường của Địch Phi Bạch, nhìn thấy hai cô gái chính tay đâm xong kẻ thù, Không Thanh nâng tay, gọi hai người về lại cạnh mình, dịu dàng hỏi: "Người này có từng khinh nhục các cô không?"

Một cô gái lắc đầu, một cô gái khác gật đầu.

Không Thanh nhìn về phía cô gái vừa gật đầu kia, nghiêm túc hỏi: "Vậy cô có muốn tự tay chém gã không?"

Cô gái nhỏ lại gật gật đầu, cặp mắt xinh đẹp ngậm nước lóe tia hơi lạnh thấu xương.

Không Thanh chú ý tới, tay hai cô gái dùng để cầm dao băng đều đã bị lạnh đến nỗi màu sắc chuyển hồng đậm, nhưng dù vậy, các cô vẫn chưa từng buông con dao băng trong tay. Không Thanh là dị năng giả hệ thủy, dao băng cậu dùng dị năng ngưng kết thành sắc bén vô cùng, lực sát thương cực lớn, nhưng đồng thời, độ ấm của dao băng cũng cực thấp, một khi không cẩn thận sẽ gây thương tổn cho người cầm nó do giá lạnh, nếu không có ý chí quật cường căn bản không thể nào nắm lấy dao băng, bởi vậy có thể thấy được, ý niệm báo thù của hai cô gái mạnh mẽ sâu sắc nhường nào.

"Vậy đi thôi, nếu xảy ra chuyện, tôi gánh thay."

Cô gái nhỏ nghe vậy, nở một nụ cười nhạt, nắm dao băng, từng bước một đi về phía Trịnh Long.

Trịnh Long thấy thế, sợ tới mức hồn phi phách tán, gã ta muốn chạy trốn, nhưng vì bị thương quá nặng, mất đi năng lực hành động, chỉ có thể tuyệt vọng hô to với Địch Phi Bạch: "Đội trưởng Địch, cầu xin anh hãy cứu tôi một mạng......"

Cô gái đi tới trước mặt Trịnh Long, một dao hạ xuống, Trịnh Long đã bị đâm thủng bụng, gã đau đến mức nước mắt nước mũi giàn giụa, kêu rên không thôi, kế tiếp, chính là màn đơn phương báo thù, cô gái nhỏ từng dao từng dao đâm xuống người Trịnh Long, cho đến khi tên cặn bã này hoàn toàn tắt thở mới thôi.

"Bạn học Cố Không Thanh, đây......"

Kẻ cặn bã Trịnh Long này đã chết, Địch Phi Bạch cũng không cảm thấy đáng tiếc, anh chỉ sợ gã Trịnh Long này vừa chết, kế tiếp sẽ rước lấy không ít phiền toái.

"Làm sao, chẳng lẽ đội trưởng Địch cũng muốn đấu với tôi một trận?"

Lời này vừa nói ra, Địch Phi Bạch lập tức câm miệng, đầu anh ta cũng không phải bị vào nước, ngu gì mà đi chịu Không Thanh đánh, không chiếm được nửa điểm tốt không nói, không may còn bị người ta đập cho một trận tơi tả, mất nhiều hơn được.

Thôi, coi như không nhìn thấy đi.

Thấy thái độ của Địch Phi Bạch, tất cả mọi người bao gồm Trịnh Long hoàn toàn tuyệt vọng.

Cuối cùng, Trịnh Long sau khi chịu đựng một hồi tra tấn đau khổ, ngừng hô hấp, chết không nhắm mắt, những kẻ chuyên làm chuyện xấu khác cũng nhận được báo ứng đáng có, chỉ có vài dị năng giả giá trị vũ lực nhỏ yếu cùng số ít người thường bị cưỡng ép may mắn thoát nạn.

Đối với những người này, Không Thanh cũng không đuổi tận gϊếŧ tuyệt bọn họ, giơ cao đánh khẽ thả người đi.

Dứt khoát lưu loát giải quyết xong đám cặn bã này, Không Thanh mới dẫn theo bọn Lữ Siêu, đi theo Địch Phi Bạch cùng đến Thần Hi Cơ.

Nhưng Không Thanh không biết, chân trước cậu vừa mới dung túng hai cô gái gϊếŧ chết phần lớn dị năng giả trong tiểu đội săn thi này của Trịnh Long, sau lưng, thế lực lớn trong nội bộ căn cứ Thần Hi Cơ cũng đã biết được chuyện tốt cậu làm.

_______________________________________

Editor có lời muốn nói:

Khi nào edit hết thế giới này tui sẽ tạm dừng cỡ vài tháng edit bộ còn lại tui đang dừng nha mn, bỏ bê em nó quá lâu rùi.