Chương 4-2: Anh Thúc, có thể cho em sờ ngực một cái được không?

Thúc Hàm Thanh lập tức né tránh, chỗ da thịt bị Lân Mộ Diệp chạm qua nóng rực lên như lửa đốt: "Không có, tôi không có phát hiện."

Nhìn dáng vẻ tránh tránh né né của Thúc Hàm Thanh, hai mắt của Lân Mộ Diệp lập tức tối sầm lại, thật ra hắn có thể dễ dàng đem người ôm vào trong lòng, thậm chí là có thể dễ dàng lột sạch cậu mà ngắm nhìn từng tấc da thịt, nhưng hắn không làm vậy, Lân Mộ Diệp lần nữa khôi phục dáng vẻ lịch thiệp của mình, con ngươi cũng dần dịu lại: "Vậy ngày mai hẹn ở điểm họp."

Người đi rồi, Thúc Hàm Thanh mới nhớ đến chiếc chìa khóa dự phòng còn ở trong tay của Lân Mộ Diệp, ngày mai phải lấy về mới được, cậu cầm trái vυ" sữa vàng lên cắn một cái, ngọt ngọt mềm mềm, xem ra Lân Mộ Diệp vẫn còn nhớ khẩu vị của cậu.

Thúc Hàm Thanh vẫn theo thói quen để mấy viên kẹo trái cây vào trong túi, cậu thích những mùi đó, trước kia cậu có hút thuốc, nhưng bởi vì Lân Mộ Diệp không thích mùi thuốc lá, cũng bởi vì không thể phá giới, cơ mà trữ kẹo đường thì không phạm vào giới nha.

Không thể không nói, Lân Mộ Diệp ưa thích sạch sẽ, lại yêu thích thu thập đồ vật, trước kia Thúc Hàm Thanh sống cùng hắn, cuộc sống đều rất nhẹ nhàng yên bình.

Cậu nhìn vào gương nhìn về phía sau lưng mình, quả nhiên những hoa văn đen đan chéo đang dần lan rộng ra, thậm chí có một cái còn sắp lan đến sau tai Thúc Hàm Thanh.

Cậu liền nói với chủ thần: "Cậu nói sẽ nghĩ cách cho tôi mà? Sao lại chểnh mảng như thế này."

Giọng máy móc của chủ thần vang lên đầy oan ức: "Thật là có suy nghĩ, nhưng mà giờ chỉ nghĩ ra hai biện pháp, một là tìm người có dị năng thay cậu gánh chịu thứu này, có một chút thương tổn, hai là mang nhưng sức mạnh bên trong cơ thể cho phóng ra ngoài, phương pháp này là thoải mái nhất, huống hồ không hề phí chút sức lực nào."

Thúc Hàm Thanh nghiến răng, mấp máy môi nói: "Tôi chọn một."

"Nếu như như bây giờ cậu dùng dị năng, có thể hấp thu năng lực bên trong tinh hạch."

Thúc Hàm Thanh: "Thì ra tôi chính là một trạm năng lượng."

Ngày thứ hai, Thúc Hàm Thanh xuất hiện ở địa điểm tập hợp, cậu mặc áo màu đen bó sát người, cổ áo dựng đứng, trước kia Thúc Hàm Thanh không mặc thứ này, nhưng mà lúc này thì vừa vặn có thể che đi những vết đen kia.

Lúc cậu lên xe, liền thu hút không ít tầm mắt, Lân Mộ Diệp vẫy vẫy tay với cậu, Thúc Hàm Thanh liền ngồi đối diện hắn, Vân Ánh cũng ngồi xuống bên cạnh, còn kế bên cô là Úc Vinh Hoa.

Đã lâu Thúc Hàm Thanh chưa gặp cậu ta, dĩ nhiên quần áo cậu không phải không muốn tính, nếu cậu không đề cập đến, thì trẻ nhỏ cũng phải biết lễ phép mà mang trả chứ.

Trước kia đây là xe quân đổi chuyên dụng, bốn phía đều có người ngồi, từ thời kỳ cuối đến này, nên con người đều sẽ là quân binh, dù sao như vậy cũng tốt, Vân Ánh từ lúc lên xe đã nhìn chằm chằm cậu không tha: "Thật sự quá kí©h thí©ɧ, anh Thúc anh mặc đồng phục chiến đấu thật sự quá quyến rũ."

Nói xong cô còn bày ra hành đồng lau nước miếng nữa chứ.

Thúc Hàm Thanh liền cảm thấy không thoải mái mà kéo cổ áo cao hơn, chỗ bắp chân của cậu có nhét một con dao quân dụng, cậu nâng một chân lên, mơ hồ nói: "Sao tôi có thể quyến rũ được chứ?"

Ngón tay Vân Ánh liền lập tức thả một cái like: "Vóc dáng của anh rất đẹp, anh Thúc, có thể cho em sờ ngực một cái được không?"

Thúc Hàm Thanh cũng cao một mét tám, so với đám đàn ông thì cũng thuộc dạng cao ráo, nhưng khi đứng cùng Lân Mộ Diệp, thì hắn cũng cao hơn cậu bốn năm cm, thể trạng còn mạnh hơn cậu, mà cũng bởi vì khung xương của cậu nhỏ, nhưng cơ thịt lại phân bố đều, nơi nào cần có thì sẽ có, eo nhỏ chân dài, muốn mông thì có mông, muốn ngực thì có ngực, ngày bình thường ăn mặc rộng thùng thình không thể nhìn ra gì, nhưng giờ chỉ cần diện lên một chút liền cảm thấy rất khác biệt.

Thúc Hàm Thanh nghe vậy thì cảm thấy rất vui vẻ, hào phóng nói: "Được thôi."

Vân Ánh liền dùng tay chọc lên ngực cậu, sau đó lại đặt bàn tay lên đó, cô nở nụ cười tà da^ʍ: "Mẹ ơi, cảm giác rất tốt, mềm quá đi, thật sự như quả cầu nước, Vinh Hoa, cậu có muốn sờ thử không?"

Vẻ mặt Úc Vinh Hoa đầy mơ hồ, ánh mắt rơi lên ngực của Thúc Hàm Thanh.

Thúc Hàm Thanh vội vàng lấy tay đẩy tay Vân Ánh ra, cậu che ngực lại: "Được rồi, được rồi, sờ ngực đàn ông thôi mà có cần phải kích động vậy không?"

Úc Vinh Hoa thấy Thúc Hàm Thanh cho Vân Ánh sờ ngực rất vui vẻ, đối với cậu ta lại bày ra dáng vẻ không tình nguyện, liền cảm thấy không tự nhiên mà xoay đầu đi: "Tôi thấy nó bình thường."