Chương 3-1: Đến nơi có cả tửu và sắc

Thúc Hàm Thanh nhận lấy tích phân của mình, trên đường về cậu mua thêm một phần ăn cho bản thân, đột nhiên có một chiếc xe đen đang chạy thì dừng lại bên cạnh cậu: "Anh Thúc, buổi tối đến khu số mười phía Bắc tìm chút gì đó vui vui không?"

"Không đi."

"Anh Mộ cũng đi đó, anh đi đi."

Thúc Hàm Thanh nhíu mày: "Vậy thì cũng gọi cái gì đó mà Thanh hay Vinh Hoa gì đến luôn đi."

Bốn hướng đông nam tây bắc có bốn khu an toàn, nơi này không thể so lúc trước được, vật liệu thì thiếu thốn, nên hoạt động giải trí ở nơi này cũng rất ít, ở khu số mười phía Bắc có một quán rượu, thường xuyên có người dị năng ghé nơi này để giải trí.

Nơi này chỉ cần bỏ ra mười tích phân liền có thể đi vào, ở chỗ này có cả tửu và sắc.

Buổi tối, Thúc Hàm Thanh theo chỉ dẫn, tìm đến đám người Tang Mại, bên cạnh người đó có vài ba cậu thiếu niên đang cười hi hi ha ha, Thúc Hàm Thanh đi đến gõ gõ lên mặt bàn một cái, Tang Mại liền nhường vị trí cho cậu, Vân Ánh cũng rót cho cậu một ly rượu: "Anh Thúc, anh gần đây không nhận nhiệm vụ, cả người cũng không thấy bóng dáng đâu vậy?"

Thúc Hàm Thanh: "...Bận suy nghĩ về nhân sinh."

Mỗi ngày Thúc Hàm Thanh không thèm làm gì, cả ngày thì ngủ đến trưa mới dậy, hơn nữa còn dùng tích phân một cách xa xỉ đổi lấy một máy chơi game cùng đĩa game, trong đó có một trò chơi nhỏ tên là 《 Vườn Hoa Cuối Thời》, mỗi ngày cậu đều bận bịu đánh tang thi, để tăng cấp cho khu vườn của mình, còn trồng cà rốt và thu hoạch củ cải trắng, cậu luôn dùng hàng giờ để đi khai hoang khu vực mới, nếu không phải do có người thúc giục cậu làm tiếp tình tiết, thì cậu còn không thèm ra khỏi nhà trong suốt mấy ngày nữa.

"Không phải là nói Mộ Diệp cũng tới nữa sao? Người đâu rồi?"

Vẻ mặt Tang Mại có chút không biết nói sao: "Anh Thúc, anh ngồi xuống đây, chút xíu nữa người sẽ đến."

Tang Mại vừa dứt lời, Lân Mộ Diệp liền xuất hiện trước mặt bọn họ, sắc mặt trông rất tốt, cười lên đều sẽ khiến cho người khác cảm thấy gió xuân đang ùa về, phía sau còn có cả Úc Vinh Hoa, không biết từ khi nào mà tóc mái của cậu ta đã nhuộm thành màu đỏ chói mắt, nhìn từ góc độ nào đều cảm thấy cực kỳ nổi bật.

"Xin lỗi, đến trễ rồi."

Tang Mại vội vàng nhường chỗ cho Lân Mộ Diệp ngồi bên cạnh Thúc Hàm Thanh, còn Úc Vinh Hoa thì ngồi bên góc.

Lúc Lân Mộ Diệp ngồi xuống, có một vòng hạt ở cổ tay đã bị lộ ra, là loại gỗ tử đàn, hình dáng rất mượt mà, nhìn một cái liền biết đây không phải là vật phẩm bình thường, từ khi Thúc Hàm Thanh biết hắn đeo thứ này trên tay, liền biết trước kia nhà hắn đều hướng phật, sau này vào thời kỳ cuối, tín ngưỡng cũng suy giảm đi nhiều rồi, lúc Lân Mộ Diệp gϊếŧ tang thi, Thúc Hàm Thanh cũng không thấy hắn tháo nó xuống.

Bởi vì trong mắt hắn, tang thi chính là người chết, không tính là vi phạm tín ngưỡng, càng không tính là phá giới.

Lúc Thúc Hàm Thanh nhìn trong quyển sách, Lân Mộ Diệp ôm lấy Úc Vinh Hoa mà tránh sét đánh xuống, nên vòng phật cũng bị đứt ra.

Lân Mộ Diệp ngồi bên cạnh cậu thì đột nhiên Thúc Hàm Thanh đứng dậy, sau đó đứng trước mặt Úc Vinh Hoa, khiến cho cậu ta phải ngồi lùi về phía sau.

Tình cảnh lúc này có chút lúng túng, Úc Vinh Hoa tựa như chán ghét mà nhíu mày một cái, hay là ngồi sát vào bên trong nữa nhỉ.

Tang Mại liền nói: "Anh Mộ, thật ra là anh Thúc để cho anh đến đây, em cũng không biết anh ấy..."

Lân Mộ Diệp liền để lộ ra nụ cười bất đắc dĩ: "Chắc chắn cậu ấy còn giận tôi, không sao cả."

Trong ánh đèn mờ tối, chai rượu trước mặt Thúc Hàm Thanh đã vơi đi hơn nửa, Úc Vinh Hoa ở bên cạnh thì hệt như một con chó nhỏ mà bưng ly rượu lên uống.

Vân Ánh muốn đi khiêu vũ, Thúc Hàm Thanh lo lắng cho cô chỉ là một cô gái sẽ bị người khác sàm sỡ, vì vậy chủ động đi cùng cô, Úc Vinh Hoa nhìn về phía sàn nhảy phía xa, tay Vân Ánh đang đặt lên bả vai của Thúc Hàm Thanh, cô chuyển động theo tiếng nhạc, bọn họ vui vẻ khiêu vũ, tùy ý nở nụ cười, vì vậy mà khuôn mặt tuấn tú của Thúc Hàm Thanh cũng tươi vui hơn mấy phần.

Tang Mại cũng theo sau, ánh mắt Lân Mộ Diệp ngập đầy ý cười nhìn Thúc Hàm Thanh, sau đó hắn nói với Úc Vinh Hoa: "Tiểu Vinh, cậu không xuống chơi cùng sao?"

Úc Vinh Hoa lắc đầu định từ chối, Lân Mộ Diệp lại đột nhiên mở miệng: "Cậu có thể để cho Hàm Thanh dạy đó, cậu ấy đối xử với cậu vô cùng tốt, ban đầu chính cậu ấy đã muốn giữ cậu lại, lúc học đại học, Hàm Thanh chính xác là ông hoàng của vũ điệu, chỉ cần nhìn một cái liền có thể nhảy được, hơn nữa nhân duyên còn rất tốt nữa."

Úc Vinh Hoa rũ mắt xuống, không biết đang suy nghĩ gì.