Chương 115: Đây là đến hiến mỹ nhân

Phúc Thuận thấy Tiểu Hoa an ổn ở trong điện hơn hai tháng, càng vui mừng đến nỗi khuôn mặt già nua cũng nở hoa. Người có thể ở lại an ổn là tốt, đến lúc đó thấy cơ hội, hắn sẽ thúc đẩy thêm hai lần nữa cũng dễ dàng thôi.

Đối với ý tưởng của Phúc Thuận, Tiểu Hoa không hề hay biết.

Nàng chỉ lo an tâm làm kẻ hầu của mình, làm việc của nàng, ngày tháng trôi qua thật sự trôi chảy. Cảnh Vương thỉnh thoảng gọi nàng đến xoa bóp, nàng cũng nghiêm túc làm.

Ở chung với Cảnh Vương lâu như vậy, nàng phát hiện vị chủ tử này là người khá dễ hầu hạ, không có nhiều ý kiến, ít nói, đáng thương, cảm giác tồn tại rất yếu. Tâm tư cũng khiến người ta đoán không ra, nhưng nàng hiện tại chỉ là một cung nữ nhỏ, cũng không cần đi cân nhắc chủ tử đang nghĩ gì, chỉ cần nghiêm túc làm việc là được.

So với Cảnh Vương ít nói, Tiểu Hoa ngược lại càng sợ Phúc Thuận hơn một chút. Mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt cười tủm tỉm của Phúc Công Công, Tiểu Hoa lại có một cảm giác không rét mà run.

Trong nháy mắt, ngày rằm tháng Tám đã đến.

Ngày rằm tháng Tám - Tết Trung thu đã đến, nhưng phủ Cảnh vương lại không thấy có động tĩnh gì về việc ăn tết.

Đương nhiên, đây chỉ là cảm nhận của Tiểu Hoa. Nàng chưa bao giờ ra khỏi Cảnh Thái Điện nên tự nhiên không biết các cung nữ ở những nơi khác bên ngoài thực ra đang rất bận rộn, bởi vì Cảnh Vương muốn mở tiệc tại Thừa Vận Điện để khoản đãi các quan viên thuộc hạ trong đất phong.

Loại bỏ hết thảy các yếu tố không tốt, làm một phiên vương ở triều đại Đại Hi thực ra cũng khá tốt.

Triều đình cho phiên vương rất nhiều tự do, trừ một số biện pháp phòng bị cần thiết, đất phong cũng tương đương với một nước phụ thuộc của phiên vương. Nghĩa là các quan viên dưới quyền Cảnh Vương vào những ngày lễ tết chắc chắn không thể thiếu việc dâng cống nịnh bợ, rốt cuộc ai cũng có tâm muốn thăng tiến. Dù Cảnh Vương trong lòng có phản cảm với những hoạt động kiểu này, cũng đôi khi không thể không tổ chức, luôn phải nói cho người dưới biết: "Ân, các ngươi rất tốt, Bổn vương rất hài lòng với các ngươi. Để khen thưởng mọi người, hôm nay mở tiệc để thể hiện sự coi trọng các ngươi."

Vì thế, đây trở thành dịp để Cảnh vương và cấp dưới giao lưu "tình cảm".

Trong phạm vi Cảnh Châu, không ai không biết tính cách của vị vương gia này.

Vị này không có thói quen gì đặc biệt, chỉ là một người ít nói. Đương nhiên cũng không phải câm, lúc đầu khi Cảnh vương mới đến, cũng có người nghe đồn từ kinh thành rằng Ngũ hoàng tử câm vừa mới biết nói. Chỉ sau khi ở lâu mới phát hiện Cảnh Vương thực ra không phải câm, mà chỉ là không thích nói chuyện.

Giống như lúc này, Cảnh vương ngồi trên điện tọa đầu điện Thừa Vận, tự mình cầm chén uống, như thể cảnh tượng chúc mừng bên dưới chẳng liên quan gì đến hắn. Hôm nay Cảnh Vương mặc một bộ quan phục chính thống của thân vương, trông vừa uy nghiêm vừa tuấn tú. Chỉ tiếc khí chất lạnh nhạt của hắn quá mạnh, khiến người ta luôn chú ý đến vẻ lạnh nhạt hơn là gương mặt anh tuấn của hắn.

Dù mọi người đều thấy cảnh tượng này không hài hòa, cũng coi như không thấy, thậm chí còn muốn tận tình vui vẻ một phen.

Đây là đặc quyền của bậc thượng vị. Cho dù ngươi tỏ ra thiếu hứng thú, người dưới vẫn phải cố gắng tạo ra bầu không khí náo nhiệt, để tránh chọc giận bề trên.

Thế nào? Bổn vương mở tiệc khoản đãi các ngươi, các ngươi còn dám mặt mày ủ rũ, không vui là sao?

Vì thế yến tiệc diễn ra trong bầu không khí kỳ quặc này. Nếu không nhìn vào gương mặt lạnh nhạt của Cảnh Vương và bỏ qua việc hắn từ đầu đến cuối không nói một câu, thực ra cũng khá hài hòa.

Giữa tiệc, một vị quan viên khoảng 40 tuổi bước ra giữa sân quỳ xuống hành lễ.

"Cảnh vương điện hạ, hạ quan là Đồng tri Lộc Thành, Chu Đại Kiệm. Nhân dịp Trung thu thịnh hội, dâng riêng lên điện hạ thi lễ."

Dứt lời, từ cửa điện dịu dàng bước ra một thiếu nữ tuổi chừng mười lăm mười sáu tuổi. Chỉ thấy cô ả mặc một bộ áo xanh biếc, váy dài thêu hoa cỏ trắng như ánh trăng, khoác ngoài lớp sa mỏng màu xanh ngọc. Vai như chim sẻ, eo thon như liễu, làn da trắng ngần như băng tuyết, đôi mắt chứa đựng xuân thủy trong veo, quả là một mỹ nhân!

Những người khác trong bữa tiệc hiểu ra, đây là đến hiến mỹ nhân!