Chương 49: Ta tên là Hỉ Nhi, còn ngươi?

Tiểu Hoa có thói quen là khi có thức ăn trong tay sẽ ăn từ từ, dù cho có đói đến mấy. Nàng không còn nhớ ai đã dạy mình điều này, chỉ biết rằng ăn như vậy sẽ không dễ làm tổn thương dạ dày, đặc biệt là khi đói cực độ rồi mới được ăn no.

"Tỷ ngồi đây nhé, hai ta ngồi cùng với nhau đi."

Nghe thấy tiếng gọi, Tiểu Hoa ngẩng đầu lên. Hóa ra là tiểu nha đầu vừa mới lén nói chuyện với nàng.

"Muội tên là Hỉ Nhi, còn tỷ?"

Hỉ Nhi đặt bát cơm của mình xuống và tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Tiểu Hoa.

Tiểu Hoa không quen với cảm giác có người đột ngột đến gần gũi như vậy, nhưng vẫn lên tiếng nói tên mình.

Hỉ Nhi chưa kịp nói gì thì một giọng nói quen thuộc bên cạnh đã chê bai: "Tên nghe tục tĩu quá."

Tiểu Hoa nhìn theo hướng âm thanh, lại thấy một gương mặt quen thuộc - chính là cô gái mặt trái xoan vừa cười nhạo Hỉ Nhi lúc nãy.

Hỉ Nhi đỏ mặt: "Tỷ..." - nhưng vì e ngại Thúy nhi đang đứng bên cạnh quan sát, nàng đành ngậm miệng lại. Khi cúi đầu, nàng lẩm bẩm: "Thật đáng ghét." Giọng rất nhỏ.

Hỉ Nhi trông rất đáng yêu với đôi mắt to tròn, chiếc mũi xinh xắn. Lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ bừng vì tức giận, khiến người ta không khỏi muốn mỉm cười.

"Đừng để ý đến cô ả." Tiểu Hoa nói nhỏ, rồi quay lại tập trung vào bát cơm của mình.

Có vẻ Hỉ Nhi là một cô bé rất thích nói chuyện, nói nặng lời một chút thì là ồn ào. Suốt bữa ăn, Tiểu Hoa cứ nghe thấy tiếng nàng lí rí không ngừng. Tuy nhiên, Tiểu Hoa không cảm thấy khó chịu với cô bé này. Nói sao nhỉ, nàng cảm nhận được một sức sống từ Hỉ Nhi.

Ăn xong, Thúy nhi chỉ cho họ nơi rửa bát. Sau khi mọi người dọn dẹp xong xuôi, cô ta dẫn họ đến một sân khác gần đó.

Vào trong, mỗi người được phát một bộ quần áo, bảo họ đi tắm rửa sạch sẽ.

Tắm ở một cái ao lớn cùng nhau, có hai bà tử trông chừng. Tắm xong, được kiểm tra kỹ lưỡng rồi mới cho mặc quần áo ra ngoài.

Tiểu Hoa đã hơn một tháng không tắm, trước khi đến đây mụ mẹ mìn bảo nàng hôi hám bẩn thỉu, sợ người ta chê, có cho nàng chút nước lau qua. Nhưng lau sao bằng tắm, tắm xong Tiểu Hoa thấy cả người sảng khoái.

Quần áo cũ đã bị thu đi, Tiểu Hoa mặc bộ quần áo mới vừa được phát.

Áo ngắn màu xanh đen phối với váy dài màu nghệ, vải bông mỏng, tuy màu sắc không đẹp lắm nhưng mặc vào rất thoải mái.

Được cởi bỏ bộ đồ cũ rách bẩn thỉu đổi lấy bộ đồ mới sạch sẽ, Tiểu Hoa đã rất hài lòng, nhưng có người lại tỏ vẻ ghét bỏ.

"Màu này xấu quá." Cô nương mặt trái xoan vừa chê bai vừa nhìn bộ đồ trên người mình.

Khi mọi người đã tắm rửa và thay quần áo mới xong, Thúy Nhi dẫn họ ra ngoài.

Lúc này bên ngoài trời đã sáng rõ, Thúy Nhi dẫn các nàng đi qua nhiều lớp cửa, xuyên qua từng sân một, mới tới được nơi cần đến. Tiểu Hoa đoán chắc đây là bên trong một tòa đại trạch nào đó, bởi đi suốt một đường toàn là sân với sân, khắp nơi đều là tường bao cao màu than chì.

Tề Cô Cô đã ở đó chờ họ, bà quét mắt nhìn đám tiểu nha đầu trước mặt, rồi mới lộ ra một nụ cười hài lòng. Nụ cười thoáng qua rất nhanh, gương mặt kia lại trở nên vô cảm. Tề Cô Cô thuộc dạng người ném vào đám đông sẽ khó tìm ra, không xấu nhưng cũng chẳng đẹp, nếu phải miêu tả thì chỉ có hai chữ "bình thường". Tuy nhiên, khí thế toát ra từ người bà lại không tầm thường, chỉ đứng đó thôi cũng khiến người ta không kìm được mà im lặng đứng nghiêm chỉnh.

"Nếu muốn dạy dỗ các người, bước đầu tiên chính là học quy củ trước." Nói xong, Tề Cô Cô liếc mắt ra hiệu sang bên cạnh, một đội tiểu nha hoàn nối đuôi nhau đi tới, mỗi người trong tay đều bưng hai cái thùng gỗ.

Những thùng gỗ này được giao cho Tiểu Hoa và mọi người.