Chương 1

Giản Ninh dần dần khôi phục ý thức, một cái đồ vật mềm mụp nhẹ nhàng dán ở trên trán hắn, sau đó lại nhanh chóng chuyển sang nơi khác.Thứ gì?

Đầu có chút đau.

Giản Ninh mở to mắt, thứ đầu tiên hắn nhìn thấy chính là một cái đầu nhỏ xù xù.

Chủ nhân của chiếc đầu nhỏ kia đang cúi đầu nhìn hắn, đôi mắt to tròn ngậm nước, hốc mắt đỏ bừng, mặt đầy lo lắng.

Đối phương hình như không nghĩ Giản Ninh sẽ đột nhiên mở mắt, đôi mắt xinh đẹp bị hoảng sợ lập tức trợn tròn, giống như một chú mèo con đang kinh hãi.

Nhóc con cẩn thận thu hồi tay nhỏ, từ sô pha đứng lên, đem tay giấu ra sau lưng, nhỏ giọng nói, "Ba ba!"

Nói xong còn cẩn thận nhìn Giản Ninh, thấy Giản Ninh cũng đang nhìn, nó liền nhanh chóng cúi đầu như đã làm sai chuyện gì đó.

Giản Ninh giơ tay xoa xoa huyệt thái dương, nhưng đau đớn trong óc không hề giảm bớt, hắn nhìn thoáng qua nhóc con trước mắt, bắt đầu lấy lại lý trí.

Hắn là một xuyên không giả mới nhậm chức, những năm gần đây bởi vì các tác giả ngày càng điên cuồng, cực phẩm vai phụ càng ngày càng nhiều dẫn đến rất nhiều đứa nhỏ vô tội chịu tổn thương, giá trị hắc hóa của các thế giới này ngày càng cao, nên chủ hệ thống đã phái hắn đi cứu vớt đám nhóc con này.

Hiện tại, hắn đã tới thế giới thứ nhất, bé con trước mắt chính là nhóc con mà hắn cần cứu vớt ở thế giới thứ nhất - Giản Dữu.

Quyển sách này là một quyển thuần ái ngọt văn ở giới giải trí, nguyên chủ "Giản Ninh" là ác độc vai ác, yêu thầm công chính, lại bởi vì một chút sự cố ngoài ý muốn cùng người khác phát sinh quan hệ, có em bé Giản Hữu.

Ở trong nhận thức của "Giản Ninh", Giản Hữu chính là nguyên nhân làm hắn mất đi cơ hội có được tình yêu, bởi vậy hắn liền dùng bé con để phát tiết cảm xúc của bản thân, không đánh thì mắng, thậm chí còn đem hận thù của hắn đối với Cố Diệc Đình đổ lên người nhãi con.

Nói thật, lần công tác này hắn không có ôm nhiều hi vọng, hắn thật sự không có quá nhiều kinh nghiệm chăm sóc trẻ nhỏ.

Nhưng mà, nhìn nhãi con trước mặt.

Một đứa nhỏ ba tuổi.

Thân hình nhỏ nhắn, bàn tay mềm mụp, mặt nhỏ phấn nộn, một đôi mắt tròn xoe ngập nước, biểu tình đáng thương hề hề, hai ngón chân cọ xát vào nhau, đầu ngón chân quận tròn.

Nhìn qua nhỏ yếu bất lực lại đáng yêu hết sức, chân vẫn không nhúc nhích, đôi mắt lại trộm nhìn theo bóng dáng của Giản Ninh.

Thật thần kỳ, Giản Nhinh nhìn bé con giống như thật sự là máu mủ của hắn, trong lòng một mảnh mềm mại. Hắn hít một hơi, tận lực làm bản thân trở nên dịu dàng, nhẹ nhàng nói, "Dữu Dữu, mặt đất rất lạnh, trước tiên đeo giày vào đã, có được không?"

Giản Dữu lại lần nữa trừng lớn đôi mắt, trong mắt tất cả đều là sự nghi ngờ.

Ba ba thế mà không có mắng hắn, âm thanh lại còn ôn nhu như vậy.

Giản Dữu ngốc ngốc gật đầu, chạy đến bên cạnh xỏ dép lê vào, lại đem dép nhung của ba ba lại đây, cẩn thận đặt ở bên chân Giản Ninh.

Trời ạ, sao lại có đứa trẻ vừa hiểu chuyện lại đáng yêu như vậy a.

Giản Ninh nhìn một loạt động tác nhỏ, nháy mắt liền bị chinh phục, đem chân đặt ở dép nhung mềm mại, trong lòng sung sướиɠ vô cùng, "Cảm ơn Dữu Dữu, Dữu Dữu thật ngoan."

Giản Dữu tựa hồ không kịp thích ứng lời nói của Giản Ninh, đem đầu nhỏ đang cúi gằm nâng lên tới.

Ba ba không có tức giận, không có mắng hắn.

Vui vẻ.

Ánh mắt nhãi con trở nên sáng lấp lánh, ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh nhìn theo Giản Ninh.

Giản Ninh ngồi dậy, nhìn những thứ lung tung lộn xộn trên mặt đất làm hắn nhất thời không biết nên nói gì.

Trong nhà có bé con thế mà lại uống nhiều rượu như vậy.

Giản Ninh xoa xoa huyệt thái dương đi tới đem nhãi con bế lên.

Giản Dữu lập tức hoảng sợ, tay nhỏ ôm lấy cổ Giản Ninh, lại nhẹ nhàng buông ra, thu về trước ngực, âm thanh mềm mại mang dò hỏi: "Ba ba?"

Khi nói âm cuối hơi nâng, giống như là đang làm nũng.

Giản Ninh ước lượng cân nặng của nhãi con, đem hắn đặt trên sô pha, nhẹ nhàng nói, "Dữu Dữu ngoan ngoãn ngồi đây, đợi ba ba dọn nhà một chút, được không?"

Giản Dữu ngây ngốc nhìn ba ba đột nhiên trở nên dịu dàng, ngượng ngùng gật đầu nhỏ.

An bài xong chỗ ngồi cho nhóc con nhà mình, Giản Dữu lấy di động ở trên sô pha nhìn thoáng qua thời gian.

Đã là 10 giờ sáng.

Nếu vậy tiểu Dữu khẳng định chưa ăn cơm sáng.

Giản Ninh nhìn đống rác dưới đất, lại nhìn nhóc con bất an đang ngồi trên sô pha, ngồi xổm xuống hỏi, "Dữu Dữu, đói bụng rồi đúng không? Ba ba lấy tạm sữa bò cho con uống trước, chờ ba ba dọn dẹp chút rác rưởi trên mặt đất rồi mua đồ ăn về có được không?"

Giản Dữu nhẹ nhàng gật đầu, rồi hình như lại nghĩ tới gì đó liền lắc lắc đầu nhỏ, "Không đói bụng."

Sau đó, Giản Ninh liền nghe được âm thanh ục ục phát ra từ bụng nhãi con.

Giãn Dữu lén liếc mắt nhìn Giản Ninh, nhanh chóng che lại cái bụng xẹp lép của mình, nhỏ giọng cầu xin nói: "Ba ba, Dữu Dữu không đói bụng."

Đừng đánh Dữu Dữu

"Bụng của Dữu Dữu không có kêu."

Giản Ninh: "...."

Nhóc con lộ ra vẻ mặt sợ hãi, Giản Ninh liền nghĩ đến những hành động nguyên chủ từng làm, khiến hắn cực kỳ đau lòng.

Hắn duỗi tay muốn sờ sờ đầu nhỏ của Dữu Dữu, nào ngờ tiểu hài tử như phản xạ có điều kiện, ôm lấy đầu nhỏ.

Giản Ninh khϊếp sợ.

Giản Ninh đau lòng.

Giản Ninh ôm ôm Giản Dữu nhẹ nhàng sờ sau lưng nhãi con trấn an nói, : "Đừng sợ, Dữu Dữu đừng sợ, ba ba không có tức giận."

Một lúc sau Giản Dữu mới chậm rãi thả lỏng.

Hắn ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn về phía Giản Ninh, hình như còn chưa rõ vì sao hôm nay hắn không có bị đánh?

Giản Ninh xoa xoa đầu hắn, ngồi xuống duỗi tay đem nhãi con ôm vào trong ngực.

Giản Dữu bị ôm không dám nhúc nhích, giống một con mèo bị chủ nhân ôm lên. Một cái tay nhỏ đặt trên vai Giản Ninh, bất an mà đánh giá hắn.

Trong lòng Giản Ninh cực kỳ chua sót.

Nguyên Chủ rốt cuộc ác độc đến mức nào?

Giản Ninh nhìn khuân mặt nhỏ trắng bệch trong l*иg ngực, nỗ lực làm âm thanh trở nên dịu dàng, "Dữu Dữu muốn ăn cái gì để ba ba gọi cơm hộp."

"Chúng ta ăn cơm trước rồi lại dọn dẹp phòng."

Giản Ninh click mở di động, lại phát hiện không có phần mềm đặt cơm hộp.

Giản Dữu cứng đờ ngồi trong lòng ngực Giản Ninh, không dám động đậy.

Tiểu hài tử mẫn cảm nhận thấy Giản Ninh không giống lúc trước, nhưng hắn lại không dám khẳng định, tay nhỏ bất an nắm lấy tay áo Giản Ninh, nỗ lực muốn cho ba ba ôm mình nhiều thêm một chút.

Giản Ninh tải xong phần mềm, dùng Wechat đăng nhập, click mở một nhà hàng làm cơm cho trẻ nhỏ, cúi đầu chống cằm lên mái tóc mềm mại của đứa nhỏ nhà mình, hỏi, :" Dữu Dữu muốn ăn cái gì?"

Giản Dữu mở to mắt nhìn những hình ảnh trước mặt, cẩn thận liếʍ liếʍ miệng.

Dữu Dữu đều muốn ăn.

Nhưng Dữu Dữu không thể quá tham lam.

Dữu Dữu nhỏ giọng trả lời: "Cái gì Dữu Dữu cũng có thể ăn."

Nói xong lại cẩn thận ngẩng đầu nhìn Giản Ninh, phát hiện đối phương vậy mà lại không tức giận, liền mềm mụp bổ sung, "Cảm ơn ba ba."

Nhìn dáng vẻ liền biết muốn ăn nhưng lại không dám nói, thật là đáng thương.

Giản Ninh xoa đầu nhỏ của hắn nói, "Được, baba đã biết."

Hắn nhanh chóng đặt một đống phần ăn của trẻ con.

Hôm nay Giản Ninh định cùng nhãi con nhà hắn ăn suất cơm dành cho trẻ em.

Giản Ninh đặt cơm xong liền đem Giản Dữu đặt lên sô pha, sau đó đứng lên, "Dữu Dữu ngoan ngoãn ngồi, bây giờ ba ba đi quét tước căn phòng một chút được không?"

Dữu Dữu nhẹ nhàng gật đầu.

Nhóc con ngoan ngoãn nghe lời ngồi trên sô pha, đôi chân nhỏ trắng nõn đáng yêu, chỉ tiếc có chút gầy yếu, không múp thịt như những đứa trẻ khác.

Giản Ninh đem những bình rượu trên mặt đất ném vào thùng rác, lấy cây lau sàn lau qua một lần, nhìn căn phòng sạch sẽ mới thấy thoải mái một chút.

Giản Ninh ngồi xuống bên cạnh nhãi con, hỏi: "Dữu Dữu muốn xem TV không?"

Ba ba nói gì thì chính là cái đó.

Giản Dữu ngoan ngoãn gật đầu.

Giản Ninh mở TV.

Giản Dữu đã chuẩn bị cùng ba ba xem thúc thúc mà nhóc chán ghét (ý là a công 9 nguyên tác mà nguyên chủ yêu thầm hay sao á) không nghĩ tới ba ba cầm điều khiển từ xa ấn tới ấn lui, cuối cùng click mở một bộ phim hoạt hình.

Đôi mắt tròn xoa lấp lánh của Giãn Dữu nhìn về phía Giản Ninh.

Giản Ninh hỏi, "Thích xem cái này không?"

Giản Dữu dùng sức gật đầu.

Hai cha con ngồi trên sô pha, Giản Ninh ôm Giản Dữu, Giản Dữu dần dần đem thân thể toàn bộ dựa trên người Giản Ninh, phát hiện ba ba thế nhưng không có tức giận, liền chậm rãi thả lỏng bản thân.

Một lúc sau Giản Ninh nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng của hài tử.

Giản Dữu dựa vào Giản Ninh ngủ rồi.

Giản Ninh nhẹ nhàng đứng dậy nhẹ nhàng bế Giản Dữu ôm trở về phòng ngủ phụ.

Phòng ngủ nho nhỏ không thấy ánh mặt trời, còn có mùi mốc meo.

Dưới đất để một chiếc bô nhỏ.

Toàn bộ phòng đều không sạch sẽ.

Trong lòng Giản Ninh thầm mắng nguyên chủ đúng là cái loại súc sinh, bèn ôm nhãi con đến phòng ngủ chính.

Phòng ngủ chính rộng rãi thoải mái. Giản Ninh đem nhãi con đặt trên giường lớn, đắp chăn cho bé con, Nhãi con cảm nhận được ấm áp đem bản thân cuộn tròn bên trong ổ chăn, chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ xù xù.

Nghe nói đây là tư thế ngủ khi không có cảm giác an toàn.

Giản Ninh lại thầm mắng chết tên nguyên chủ tạo nguyệt.

Nhóc con đã ngủ, Giản Ninh đứng dậy đánh giá căn hộ này của nguyên chủ, sẵn tiện tìm hiểu chút tình hình.

Đây là căn phòng hai phòng ở, phòng ngủ chính là nơi ở của nguyên chủ, Giản Ninh kéo tủ quần áo suýt chút nữa bị một ngăn tủ sáng lấp lánh chói cho mù mắt.

Phẩm vị này của nguyên chủ không ngờ lại khủng bố đến vậy.

Giản Ninh vất vả tìm thấy một chiếc áo hoodie màu cam cùng với quần jean để thay.

Rốt cuộc một thân toàn mùi rượu không dễ ngửi.

Hắn định đi tắm một chút nhưng lại lo lắng cơm hộp sắp tới, bèn nghĩ đi lấy cơm hộp rồi chút nữa tắm cùng với nhóc con.

Hắn lại đi xem phòng ngủ của nhóc con, nho nhỏ phòng ở, chỉ có một tủ quần áo, bên trong có vài bộ quần áo nhỏ. Tùy tiện lấy vài cái ra xem liền biết đã rất lâu rồi nguyên chủ chưa mua quần áo cho Giản Dữu, ngay cả quần áo bây giờ nhóc con mặc trên người cũng đã hơi ngắn.

Chăn cùng gối đầu đều đã bị bẩn, thoạt nhìn liền biết dùng đã lâu, chuyên chủ lại không giúp nhóc con giặt sạch, những thứ này bây giờ đều phải đổi toàn bộ.

Tất cả đều phải mua mới.

Về sau nhãi con cũng sẽ không ở căn phòng này nữa, tạm thời sẽ ngủ cùng với hắn ở phòng chính.

Giản Ninh cầm chăn gối Giản Dữ muốn giúp bé con giặt sạch một chút, về sau không dùng tới nhưng dữ lại làm kỉ niệm cũng được. =)

Giản Ninh đang cân nhắc liền nghe được âm thanh nho nhỏ vang lên, mang theo ủy khuất khóc nức nở: "Ba ba, ngươi không cần ta nữa sao?"