Chương 3

"Ngươi..." Người đàn ông nãy giờ vẫn im lặng rốt cuộc cũng mở miệng, nhìn thẳng vào cậu, giọng trầm thấp, có lẽ vì đã lâu không nói nên có phần khàn khàn. "Bây giờ phải làm sao?"

Đôi mi đen dài của người đàn ông không gợn sóng, chỉ có đôi mắt đen sâu thẳm ẩn chứa áp lực u ám, sự bình tĩnh lại toát lên vẻ gợi cảm khó tả, nếu bỏ qua nội dung lời nói…

Bị hỏi thẳng thừng như vậy, dược sư cũng có chút ngượng ngùng, nhưng nghĩ rằng đối phương cũng là lần đầu tiên gặp phải tình huống này, nên ho nhẹ một tiếng, trấn an nói: "Ngươi mới vừa hóa hình nên còn chưa hiểu rõ lắm, những việc này ngươi có thể tự mình..."

Tạ Phất Y vừa nói vừa âm thầm trợn trắng mắt: ...Cái quỷ gì vậy? Vai chính công bị thương mất trí nhớ sao, không phải mất trí chứ? Hắn có thể làm gì bây giờ? Loại chuyện này chịu đựng không nổi. Đúng là tính rắn... Ôi!

Tay của Tạ Phất Y đột nhiên bị đối phương nắm lấy và kéo đi, cậu hoảng hốt rụt tay lại, không tin trừng mắt nhìn: "Ngươi làm gì?"

Vừa nãy ánh mắt đen trắng của người đàn ông giờ đây lại nổi lên một tia đỏ, sâu thẳm không thấy đáy, giọng khàn khàn mang theo vài phần bá đạo: "Đừng nhúc nhích, tay ngươi thật thoải mái."

Anh dường như không cho rằng hành động của mình có vấn đề, chỉ cảm thấy tay Tạ Phất Y thon dài trắng nõn lại mềm mại linh hoạt.

"Chờ, từ từ..."

Tạ Phất Y trước đây không phải chưa từng trải qua trường hợp này, cùng đàn ông ở trên giường lớn khách sạn cũng có, nhưng khi đó cậu là sắm vai chính nha!

Mặc dù là Tạ Phất Y cũng có chút chống đỡ không được, này hoàn toàn khác với luân thường đạo lý! Vai chính công sao có thể đối với một pháo hôi mới gặp mặt đã động tay động chân?

Nhưng sức lực của người đàn ông vô cùng lớn, nắm lấy cổ tay của cậu như kìm sắt, khí tràng bá đạo không thể phản bác.



Trong phòng một mảnh hỗn loạn, tiếng thanh âm trong trẻo vang lên:

"Sư tôn, lên dùng cơm sáng ạ!"

Giọng nói vừa dứt, cửa lập tức bị đẩy ra.

Minh thanh thấy cảnh tượng trong phòng nhất thời sững sờ tại chỗ, Tạ Phất Y quần áo không chỉnh tề bị một nam nhân cao lớn xa lạ ôm vào trong ngực, đuôi mắt phiếm hồng, ánh mắt đẹp đẽ lấp lánh nước mắt…

Sắc mặt Minh thanh đại biến, giận không thể át: "Tên hỗn đản nào dám khi dễ sư tôn?"

Hắn vứt đồ ăn trong tay xuống đất, cầm lấy gậy gỗ bên cạnh, nghiến răng nghiến lợi mà đập qua.

Tạ Phất Y cảm nhận được hơi thở lạnh lùng bên người, trong lòng nhảy dựng, vội vàng nói: "Không cần làm hắn bị thương!"

Mắt thấy người đàn ông giơ tay, Tạ Phất Y không kịp phản ứng, chính mình đã nhanh chóng gọi được Minh Thanh trước.

Nam nhân thấy cậu ngăn cản, đồng tử đỏ đậm biến thành màu đen, thu hồi lại linh lực đang phát ra, chung quanh bàn ghế đều nổ tung. Sắc mặt nam nhân cũng trắng nhợt, ngực chưa lành nội thương lại đau nhức, một trận hơi thở kích động, cánh tay chống lại giường chống đỡ thân thể, khóe môi tràn ra vết máu.

Tạ Phất Y thấy Minh Thanh không bị thương, nhưng nam nhân kia lại hộc máu, vội vàng tiến lên đỡ lấy hắn, quan tâm hỏi: "Ngươi không sao chứ?"

Nam nhân không nói lời nào, chỉ nhìn sâu vào đáy mắt quan tâm của Tạ Phất Y, không giống như đang giả bộ.

"Sư tôn, hắn là ai?" Minh Thanh đã choáng váng, người nam nhân này rốt cuộc từ đâu tới? Chẳng lẽ không phải hắn khi dễ sư tôn?

Lúc này Tạ Phất Y cũng có chút mơ hồ, rõ ràng đây không phải là cốt truyện mà cậu, một pháo hôi, nên suy xét.



Sau một buổi sáng ồn ào náo nhiệt, nhà gỗ cuối cùng cũng trở lại bình yên.

Ba người ngồi ở chiếc bàn gỗ nhỏ trước nhà, Tạ Phất Y đơn giản giải thích sự việc.

"Đây là đồ nhi Minh Thanh của ta, hôm qua ta lên núi hái thuốc, gặp ngươi bị thương nên mang ngươi về." Tạ Phất Y dừng một chút, đưa một lọ linh dược cho nam nhân, "Nội thương của ngươi còn chưa khỏi hẳn, bình thuốc này hữu ích cho việc trị liệu nội thương, ngươi cầm đi. Sau này ngươi muốn đi đâu thì tự mình rời đi..."

Nam nhân nhìn thẳng vào cậu, đôi mắt đen láy sáng ngời, giọng nói khàn khàn trầm thấp nhưng nghiêm túc: "Ta không nhớ rõ nên đi đâu, cũng không quen biết người khác."

"Ngươi mất trí nhớ?" Tạ Phất Y ngẩn người, thuận nước đẩy thuyền nói: "Một khi đã như vậy, trước tiên cứ tạm thời ở đây đi."

Nhưng Minh Thanh nghi ngờ đánh giá nam nhân, "Mất trí nhớ? Ngươi không phải là giả vờ mất trí nhớ để ăn vạ ở đây ăn ở miễn phí chứ?"

Minh Thanh hoàn toàn không thể tin được rằng người đàn ông cao lớn trước mặt chính là con rắn yêu nhỏ bé ngày hôm qua. Hắn tuy rằng giải thích buổi sáng là một hiểu lầm, rằng rắn yêu mới hóa hình không hiểu biết về sinh lý bình thường, nhưng hắn luôn cảm thấy sư tôn lương thiện của mình bị lừa gạt - bộ dạng này giống như một con yêu quái sống ngàn vạn năm, còn không hiểu điều đó sao?

Nam nhân liếc nhìn hắn, nhàn nhạt mở miệng: "Tại sao ngươi có thể ở đây?"

Minh Thanh hừ lạnh một tiếng, "Ta là đồ đệ của sư tôn!"

Nam nhân gật đầu, nhìn về phía Tạ Phất Y: "Ta cũng muốn bái ngươi làm sư."

Đây là muốn cùng hắn tranh giành sư phụ? Minh Thanh sửng sốt, sợ Tạ Phất Y mềm lòng đáp ứng, cả giận nói: "Ngươi đừng si tâm vọng tưởng, ngươi không phải là rắn yêu sao, linh lực lợi hại như vậy, ngươi đi ra ngoài tùy tiện tìm cái hốc cây ngủ đông, đừng ăn vạ ở đây không đi!"

"Có lẽ do ảnh hưởng của nội thương, linh lực của ta lúc có lúc không." Nam nhân vươn tay, lặng lẽ nhìn Tạ Phất Y.

Hắn ta rõ ràng không có biểu cảm gì, nhưng Minh Thanh lại cảm thấy hắn ta đang dùng khổ nhục kế!

Tạ Phất Y vốn đang tự hỏi làm thế nào để lừa gạt vai chính công ở lại làm đồ đệ của mình, không ngờ đối phương lại tự mình đề xuất ra... Không phải nói vai chính công mất trí nhớ, tâm tính như trẻ sơ sinh sao? Sao cậu lại cảm thấy có gì đó không ổn?

Tạ Phất Y suy nghĩ một lát, trên mặt lộ ra vẻ đáng thương, vội vàng chặn lại: "Minh Thanh, trời lạnh như vậy, hắn nội thương chưa lành, lại không có chỗ để đi, đuổi hắn đi chẳng phải quá đáng thương sao?"

Minh Thanh muốn nói lại thôi nhìn Tạ Phất Y, hắn biết sư tôn thiện tâm, nhưng loại yêu quái lai lịch không rõ này lại bị trọng thương, khiến hắn cảm thấy bất an.

Tạ Phất Y chuyển hướng sang nam nhân, suy nghĩ một chút, thử thăm dò mở miệng: "Chúng ta không có pháp thuật cao thâm, cũng không giàu có, ngươi nếu bái ta làm thầy, cũng không học được gì. Nếu ngươi muốn học nghệ, không bằng đi Dao Tiên Tông, bọn họ là đệ nhất tông môn..."

"Ánh mắt đầu tiên khi ta tỉnh lại nhìn thấy chính là ngươi, ta chỉ tin tưởng ngươi." Nam nhân duỗi tay nắm lấy tay Tạ Phất Y, nặng nề nói, thần sắc nghiêm túc.