Chương 15

“Bị đâm đều thương tích đầy mình, cuối cùng không thể xuống giường nổi.”

"A, thảm vậy sao?"

Nguyễn Lê giao tiếp với hệ thống trong đầu, quyết định ở lại nhà ma để chờ Lục Thương Dục.

"Được rồi, cậu đi trước đi." Cậu vẫy tay hờ hững với Tô Phù La.

“Nếu cậu sợ tôi và Lục Thương Dục ở cùng nhau, vậy có muốn cùng tôi đi kéo anh ta ra không?” Tô Phù La cười đùa với Nguyễn Lê.

Nguyễn Lê nghĩ thầm: *Chết cũng không đời nào tôi quay lại đấy! Làm gì có chuyện tôi - một người yếu đuối - phải hy sinh lớn đến vậy chứ?*

“Anh ấy vừa mạnh mẽ vừa dũng cảm không sợ hãi, chắc chắn anh ấy sẽ tự mình ra được, tôi tin tưởng vào anh ấy!” Nguyễn Lê vừa nói vừa tâng bốc Lục Thương Dục.

Tô Phù La ban đầu chỉ định trêu đùa Nguyễn Lê, biết rõ Nguyễn Lê nhát gan nên không có ý định quay lại tìm người, nhưng khi nghe Nguyễn Lê tâng bốc Lục Thương Dục, hắn lại không nhịn được liền siết chặt tay châm chọc:

“Tôi với cậu đi theo đường tắt dành cho nhân viên, nó khác với lối ra bình thường của nhà ma. Anh ấy sẽ không ra bằng lối này đâu.”

"A?" Nguyễn Lê ngạc nhiên: *Không ngờ ra nhanh vậy.*

Đáng tiếc là không thể mang điện thoại vào nhà ma, giờ Lục Thương Dục cũng không biết rằng Nguyễn Lê đã ra ngoài.

“Nhưng lối ra bình thường chỉ có một, chỉ cần theo đường thì anh ấy không thể bị lạc được. Vậy nên không cần đợi nữa, chơi lâu vậy rồi, có mệt không? Đi ăn gì đó rồi nghỉ ngơi một chút đi.”

Nguyễn Lê có chút dao động, sau khi hét lên trong nhà ma một lúc lâu, giờ cổ họng cậu đã đau rát, nhưng Lục Thương Dục vẫn chưa ra ngoài...

“Đợi anh ấy ra khỏi nhà ma lấy được điện thoại, anh ấy sẽ liên hệ ngay với cậu mà, đúng không?”

*Nghe có vẻ hợp lý thật...* Nguyễn Lê do dự.

Lục Thương Dục chính là công chính mà! Anh ấy mạnh mẽ như vậy, một nhà ma nhỏ bé không thể làm khó anh ấy được.

Nguyễn Lê đi theo Tô Phù La đến lối vào ban đầu để lấy lại điện thoại, rồi nghĩ sẽ đi nghỉ ngơi một chút chờ Lục Thương Dục liên hệ.

Trong nhà ma, Lục Thương Dục lo lắng không yên vì không tìm thấy Nguyễn Lê. Hắn đã chạy theo hướng Nguyễn Lê chạy ban nãy nhưng nhà ma có quá nhiều ngõ cụt, tầm nhìn lại tối, dễ dàng mất phương hướng. Sau một lúc đuổi theo, hắn thậm chí còn không biết mình đang ở đâu.

Trong lúc hoảng loạn, hắn nhìn thấy một con quỷ phía trước liền lập tức đuổi theo. Lục Thương Dục cao ráo, chỉ cần vài bước là đã bắt kịp.

Con quỷ: *Sao lại có người đuổi theo quỷ nhỉ?*

Sau khi Lục Thương Dục giải thích tình hình, con quỷ gãi cằm, nhìn anh chàng khẩn trương kia mà nghĩ thầm: *Không biết còn tưởng anh ta đi tìm bạn gái.*

Với chút lòng tốt, con quỷ nói với Lục Thương Dục: “Nhà ma này chỉ có một lối vào và một lối ra, không cần lo lắng quá. Sớm muộn gì cậu ấy cũng sẽ ra thôi.”

Con quỷ dẫn Lục Thương Dục đến gần lối ra. Đợi một lúc, Lục Thương Dục càng nghĩ càng không yên. Nguyễn Lê nhát gan thế, một mình đi ra mà không có ai bên cạnh thì chắc sợ lắm.

*Chắc cậu ấy khóc rồi, đôi mắt ướt đẫm giống như con thỏ nhỏ, oán trách nhìn mình.*

Nghĩ đến cảnh đó, Lục Thương Dục lại cảm thấy đau lòng.

Hắn lập tức gọi điện cho quản lý công viên, yêu cầu tạm dừng hoạt động nhà ma và bật hết đèn lên. Sau đó, hắn đến phòng điều khiển để xem camera, tìm xem Nguyễn Lê đã đi đâu. Nhưng điều khiến Lục Thương Dục không ngờ chính là Nguyễn Lê đã ra ngoài từ lâu.

Khi nhìn thấy trên video cảnh con quỷ nắm tay dắt Nguyễn Lê ra khỏi nhà ma, mặt Lục Thương Dục tái mét. Người quản lý đứng bên cạnh, vừa cứng đờ vừa len lén liếc nhìn vị thiếu gia Lục, sắc mặt của hắn chẳng khác gì một người vừa mất vợ.

Lục Thương Dục mặt lạnh gọi điện cho Nguyễn Lê, biết được vị trí của cậu ấy, liền vội vã chạy đi tìm ngay lập tức.

Nhân viên nhà ma nhìn theo bóng lưng Lục thiếu rời đi, ánh mắt vốn đầy lo lắng giờ tràn ngập sự nhẹ nhõm.