Chương 2

Nguyễn Lê chỉ là nhân vật phụ, bên ngoài có vẻ kiêu ngạo, nhưng thực chất bên trong là một kẻ biếи ŧɦái thầm yêu Lục Thương Dục – người bạn thanh mai trúc mã của mình từ rất lâu.

Tuy nhiên, tình yêu không được đáp lại khiến sở thích lén lút của Nguyễn Lê càng trầm trọng. Cậu thậm chí còn lén lấy trộm đồ cá nhân của Lục Thương Dục, cho đến khi bị phát giác, bị mọi người đàm tiếu. Cuối cùng, không chịu nổi áp lực dư luận, Nguyễn Lê nhảy lầu tự vẫn.

Trong khi đó, Lục Thương Dục và Tô Phù La ngày càng gắn kết cuối cùng sống hạnh phúc bên nhau, kết thúc câu chuyện với một cái kết viên mãn.

Nguyễn Lê thu dọn sách vở, ngáp dài. Những buổi học ở đại học thật là liều thuốc gây ngủ mạnh. Bây giờ cậu chỉ muốn về ký túc xá ngủ một giấc thật ngon.

Biếи ŧɦái gì, nhiệm vụ gì, cứ để sau đi!

“Nguyễn Lê, cậu không thể lười biếng nữa đâu! Cậu đến thế giới này bao nhiêu ngày rồi mà chỉ biết ăn với ngủ! Nhiệm vụ đầu tiên chỉ còn 3 giờ nữa thôi. Coi như tôi cầu xin cậu, làm chút việc đi!”

Hệ thống hoảng loạn kêu lên khi nhận ra Nguyễn Lê đang muốn làm gì.

Nguyễn Lê thong thả bước đi, chẳng vội vã chút nào.

“Anh Thống, đừng gấp, cứ để tôi ngủ một giấc đã rồi hoàn thành nhiệm vụ này, hoàn thành nhiệm vụ này sẽ có quà cơ mà.”

Cậu an ủi hệ thống, đồng thời giơ tay ngáp một cái, âm thanh nghe có vẻ uể oải. Nếu bây giờ có giường, chắc Nguyễn Lê đã ngủ từ lâu rồi.

Không bận tâm đến sự kêu gọi của hệ thống, Nguyễn Lê kiên quyết đi về ký túc xá.

Đại học nổi tiếng cả nước với kinh phí cao, ngay cả ký túc xá cũng rất đẳng cấp. Hai người ở chung, không gian rộng rãi, còn có ban công riêng.

Hiện tại ký túc xá không một bóng người, Nguyễn Lê bước vào, lười biếng kéo màn giường, cởϊ qυầи ra, để lộ đôi chân trắng trẻo thẳng tắp, mịn màng, tinh tế.

Còn chưa kịp mặc quần ngủ, ngoài phòng bỗng vang lên tiếng kẽo kẹt, ngay sau đó, cửa mở ra.

Nguyễn Lê giật mình quay lại, nghe thấy một tiếng “phanh” lớn. Cửa bị đẩy ra mạnh, như thể người bên ngoài đang cố tránh một con thú dữ.

Nguyễn Lê hoảng hốt, cuống quýt mặc lại quần ngủ. Thật là xấu hổ, cậu đã quên đây là thế giới người đồng tính cũng có thể kết hôn với nhau. Nếu không chú ý, người khác còn tưởng cậu muốn quấy rối tìиɧ ɖu͙©.

Nguyễn Lê sốt ruột đến mức chưa kịp đi giày, vội vàng mở cửa nói:

“Xin lỗi, tôi đang thay quần áo, chưa kịp kéo màn giường. Lần sau nhất định sẽ cẩn thận hơn!”

Trong lòng Nguyễn Lê cảm thấy thấp thỏm, sợ bạn cùng phòng hiểu lầm rằng cậu có ý đồ gì.

Cậu là trai thẳng!

Trai thẳng không làm gay!

Hà Tinh Từ bước vào, tay cầm cơm hộp cùng trà sữa, mặt không biểu cảm, chỉ lạnh lùng nói: “Không có gì.” Nếu không vì cốc trà sữa bị nắm chặt đến méo mó cùng dáng vẻ căng thẳng, có lẽ không ai biết hắn cũng bị hù dọa.

Hà Tinh Từ cố gắng giữ bình tĩnh, đặt đồ xuống rồi vội vàng vào phòng vệ sinh.

Trong phòng vệ sinh, hắn nhìn chằm chằm vào chân mình, tai đỏ bừng. Mặc dù biết suy nghĩ này không đúng, nhưng hắn không thể không nhớ đến đôi chân trắng nõn của Nguyễn Lê, thẳng tắp, thon dài, thật dễ khiến người khác phải chú ý.

Hắn không nghĩ mình là kẻ biếи ŧɦái, chỉ là có chút thích chân, nhưng từ trước đến nay chưa ai khiến hắn cảm thấy như vậy. Mỗi ngày ở cùng Nguyễn Lê, hắn lại thấy bồn chồn.

Ôi, sống cùng Nguyễn đại mỹ nhân thật là một gánh nặng ngọt ngào. Hà Tinh Từ thở dài, khẽ cười chua chát.

Sau một hồi lâu, hắn từ phòng vệ sinh bước ra.

Nguyễn Lê lén lút quan sát biểu cảm của hắn, lòng đầy lo lắng.

Sao cảm giác người này trở nên uể oải thế nhỉ?

Trong phòng này thật nóng, mồ hôi chảy xuống cổ.

Hà Tinh Từ cẩn thận rửa tay, dọn dẹp hộp cơm, rồi ngẩng đầu nói với Nguyễn Lê: “Rửa tay rồi ăn cơm đi.”