Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Pháo Hôi Vạn Người Mê (Xuyên Nhanh)

Chương 5

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sao lại thế này? Rõ ràng trước đây hắn không có cảm giác gì với Nguyễn Lê.

Kết quả cậu nhanh chóng gặp phải Trình Thảo Kim cản đường khi đang đi lại chỗ hắn.

Lục Thương Dục không hiểu sao, cảm thấy một nỗi buồn bực dâng lên trong lòng, nhất là khi nhìn thấy người đàn ông kia cười tươi như hoa, khiến đầu hắn cứ ong ong.

Cậu ta không biết mình đã lớn rồi hay sao mà còn ở đây quyến rũ người khác.

Hàn Trạch nhìn thấy mặt Lục Thương Dục chuyển sang màu đen, tưởng rằng hắn thấy Nguyễn Lê quay lại nên mới tức giận.

“Anh Lục, không biết Nguyễn thiếu đến đây làm gì, để tôi đi xử lý tránh làm hỏng tâm trạng của anh.”

Lục Thương Dục nghe vậy, lười biếng liếc qua Hàn Trạch, không trả lời thẳng, chỉ nói:

“Nơi này thật sự hỗn tạp, khách khứa quấy rầy nhau, không có ai quản lý sao?”

Hàn Trạch ngẩn người, chưa kịp phản ứng thì Nguyễn Lê đã thoát khỏi người đàn ông trung niên, tiến về phía Lục Thương Dục.

“Anh Lục!” Nguyễn Lê đứng lại, tự tay đưa rượu cho Lục Thương Dục: “Đây là quà em dành cho anh.”

“Đinh ——”

Nghe thấy âm thanh báo hoàn thành nhiệm vụ, Nguyễn Lê càng thêm vui vẻ, nụ cười tỏa sáng trên mặt, chiếc má lúm đồng tiền hiện rõ.

Nhưng Lục Thương Dục không hiểu Nguyễn Lê vui vẻ vì điều gì, trong mắt hắn, chỉ thấy Nguyễn Lê nhìn hắn rồi cười.

Khi ý niệm này lóe lên trong đầu, cả người Lục Thương Dục như bốc cháy, nhiệt độ tăng lên, khiến lưng hắn hơi toát mồ hôi.

Nguyễn Lê vẫn thích quấn quýt bên hắn, nghĩ đến việc lớn lên bên nhau, thật khó để làm hắn khó chịu.

Giây phút này, Lục Thương Dục đã quên đi sự chán ghét từng có đối với Nguyễn Lê.

Thậm chí, Lục Thương Dục theo bản năng đưa tay tiếp nhận ly rượu, khi nhận ra điều gì đó, hắn lại vội vàng buông tay trái xuống.

Nghĩ lại, hành động đó có phần hơi vụng về, nên hắn đặt tay trái bên miệng, ho khan vài tiếng để che giấu nụ cười nơi khóe môi.

Sau đó, hắn dùng tay phải nhận ly rượu và uống cạn.

Mọi người thấy vậy thì hào hứng vỗ tay, huýt sáo.

Không khí sôi động, ánh đèn lung linh, vừa mới nuốt rượu xong, mọi thứ như hòa vào nhau…

Trong tình hoàn cảnh này, cảm giác tim đập loạn nhịp cũng hợp lý thôi.

Lục Thương Dục cảm thấy đầu óc mình mơ màng, ngửi thấy mùi hương từ Nguyễn Lê, hòa quyện với mùi rượu, giống như những đám mây trắng tràn ngập lòng hắn, khiến hắn ngất ngây.

Buông chén rượu, Lục Thương Dục nhìn vào đôi mắt của Nguyễn Lê, đôi mắt cong cong đang nhìn hắn, khiến hắn cảm thấy say sưa, muốn đắm chìm trong ánh nhìn ấy.

Nguyễn Lê thấy Lục Thương Dục nhận ly rượu, không khỏi khẽ mỉm cười, thầm nghĩ nam chính thật sự kiên nhẫn đền nỗi cậu đã theo hắn đến tận nơi này mà vẫn không đuổi cậu đi.

Vì thế cậu thuận thế ngồi xuống bên cạnh: “Sao vậy, đi chơi mà không gọi tôi?”
« Chương TrướcChương Tiếp »