Chương 6

Vì thế cậu thuận thế ngồi xuống bên cạnh: “Sao vậy, đi chơi mà không gọi tôi?”

Mọi người nghe vậy ngượng ngùng cười.

Cậu cùng lớn lên bên cạnh Lục Thương Dục, nhưng lại e ngại vì tình cảm giữa họ chưa rõ ràng. Nguyễn Lê nhiều lần có điều gì đó muốn nói, nhưng từ trước đến nay, Lục Thương Dục luôn lạnh lùng với cậu. Ai mà ngờ hôm nay hai người lại hòa hợp đến vậy.

“Tới, tới, tới! Đến trò chơi thú vị nào, mọi người cùng tham gia!” Hàn Trạch, một trong những người chủ trì, bắt đầu giảng hòa.

Nguyễn Lê nghĩ một chút, đến quán bar là vì nhiệm vụ, không thể để cái ngượng ngùng của vai chính làm phiền. Cậu duỗi tay rót rượu lên bàn.

Mọi người thấy Nguyễn Lê tham gia trò chơi, không khí lập tức sôi nổi hơn.

Chiếc chai nhanh chóng lăn đi, mọi người hồi hộp chờ đợi. Chiếc chai lắc lư, khiến trái tim mỗi người cũng hồi hộp theo.

Cuối cùng, miệng chai dừng lại ngay Lục Thương Dục.

“Oa, thật không ngờ!”

Hàn Trạch có chút không thiện ý kêu lên. Mọi người đều biết Nguyễn Lê thích Lục Thương Dục, sợ là Lục Thương Dục hôm nay sẽ phải chịu chút giày vò rồi.

Hàn Trạch nhìn Nguyễn Lê rồi lại nhìn Lục Thương Dục, trong lòng có chút ghen tị. Lục Thương Dục thật không biết phúc. Nếu hắn có một trúc mã như thế, có lẽ đã không để cậu ấy rơi vào tay người khác rồi.

Lục Thương Dục trước kia tự tin, giờ lại tỏ ra căng thẳng. Hắn ngượng ngùng, đôi mắt đen chằm chằm nhìn Nguyễn Lê, trong ánh mắt chứa đựng chút chờ mong.

“Tôi chọn thử thách.” Hắn nói với Nguyễn Lê.

Nguyễn Lê nhướng mày, rất hợp lý.

Cậu xoa cằm, không khách sáo với Lục Thương Dục:

“Gọi phục vụ đẹp nhất ở quán bar này vào đây.”

Lục Thương Dục hơi nhếch khóe miệng, sắc mặt lập tức khó coi:

“Sao vậy, Nguyễn thiếu gia muốn gì thì được đó, bây giờ còn nghĩ đến chuyện chơi đùa người khác?”

“Ai dạy cậu cái này?” Hắn tức giận đến muốn bùng nổ.

Thấy Nguyễn Lê không hề giải thích, Lục Thương Dục cảm thấy lửa giận bùng lên trong lòng, khiến hắn vô cùng bực bội. Hắn đứng dậy, vừa đi vừa nói:

“Tôi thấy ở đây không ai có thể so sánh được với cậu, tìm người đẹp nhất đến đây cũng không biết là ai chơi ai.”

Câu nói này khiến mọi người đều ngẩn ra, không biết Lục Thương Dục đã ăn phải cái gì, mà trong lời nói lại mang theo chút chua.

Hơn nữa, hắn không thích Nguyễn Lê, vậy mà còn muốn can thiệp vào việc của người khác hay sao?

Nguyễn Lê thì không để ý lắm, nói vài câu thôi mà cũng không mất miếng thịt nào.

Sau khi Lục Thương Dục ra ngoài giúp Tô Phù La, cậu lại phải chịu một phen nhục nhã, rồi kết thúc công việc, về nhà ngủ bù.

Lục Thương Dục đi rồi, không khí trong phòng bỗng trở nên tĩnh lặng. Mọi người ngồi lại, gương mặt nghiêm túc như những học sinh tiểu học mong chờ được khen ngợi.

Chưa kịp giao lưu với Nguyễn Lê, Lục Thương Dục đã trở lại, theo sau là một nam sinh mảnh mai.

Mọi người thở dài trong lòng, sao mà trở về nhanh thế.

Lục Thương Dục dẫn theo một phục vụ sinh có khí chất thanh lịch, mắt cậu ta như hoa đào, đuôi mắt hơi cụp xuống, mang theo chút quyến rũ.

“Cảnh báo! Cảnh báo!”

“Cốt truyện đã lệch khỏi quỹ đạo! Xin hãy kịp thời điều chỉnh!”

Giọng nói của hệ thống vang lên trong đầu Nguyễn Lê, khiến cậu cảm thấy choáng váng không thôi. Là một người không có mục tiêu, chỉ biết phá hoại, cậu chỉ muốn giữ cho cốt truyện diễn ra bình thường, không nghĩ tới việc phải đối mặt tình huống bất ngờ này.