Chương 11.2: Công ba ra trận

Nghĩ đến điều này, Erest không thể kiềm chế được cảm xúc ngang ngược tàn ác của mình, đầu lưỡi đẩy lên hàm trên, tay nắm chặt thành nắm đấm, liều mạng kiềm chế lửa giận sắp bộc phát.

Pheromone bạc hà lạnh lẽo tiếp tục tỏa ra khi cảm xúc của Erest đang trên đà mất kiểm soát, cường đại mạnh mẽ dồn thẳng về phía Zehir, nhưng tên khốn gớm ghiếc này vẫn giữ nguyện nụ cười trên môi, dù sao bọn hắn cũng là những alpha chất lượng cao, không tồn tại thứ gọi là bị pheromone áp chế.

Mà khi nhìn đến đôi môi khép mở của Zehir nói bên tai, Erest dường như xuất thần, bên tai chỉ có tiếng vù vù.

Có thai? Đồng Đồng có thai?

Khoảnh khắc nghe thấy lời tuyên bố chiến thắng này của Zehir, trong đầu của Erest tràn ngập một đống tin tức chưa tiêu hóa được, đôi mắt xanh của anh hiện lên vẻ mê mang vào lúc đó, như dã thú mất đi mục tiêu, tự giam cầm chính mình.

Những gì tiếp theo là sự tức giận, lòng đố kỵ, điên cuồng - gần như gϊếŧ chết anh. Bộ não luôn tỉnh táo đã hoàn toàn bị xáo trộn, chỉ còn lại sát khí dày đặc muốn gϊếŧ chết tên trộm da^ʍ tặc ghê tởm này.

“Đồng Đồng đang mang thai đứa con của tôi, mà hơn nữa ... cơ thể của em ấy không thể phá thai. Tôi nghĩ thượng tướng cũng hiểu rõ điều này mà nhỉ." Nụ cười của Zehir ẩn chứa ác ý, hắn cười đắc ý một cách bệnh hoạn, tên alpha giống người điên này nhìn bộ dạng chật vật của Erest một cách vui vẻ.

Ngay cả khi bắt gặp đôi mắt lạnh băng đến tận cùng đầy tàn nhẫn ngang ngược kia, trên mặt hắn vẫn treo một nụ cười không thay đổi, kẻ khốn nạn khiến người ta chỉ muốn xé xác hắn, xé nát tấm mặt nạ tươi cười tiểu nhân trên mặt hắn xuống.

Omega bị dị ứng với pheromone quả thật rất bất lợi về mặt thai nghén, việc phá thai sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến sức khỏe của cậu.

Đây từng là điểm may mắn nhất đối với Erest, bởi vì nó đồng nghĩa với việc Đồng Mặc không có lựa chọn nào khác sau khi mang thai, chỉ có thể lựa chọn sinh đứa nhỏ ra, nhưng mà hiện tại, đây lại trở thành điều mà Erest hận nhất. Tất cả chỉ vì tên alpha khốn nạn đáng hận trước mặt này!

Đôi mắt trong veo như hồ nước của alpha tóc vàng hoàn toàn chìm xuống, nó trở thành một hồ nước đóng băng phả ra hơi lạnh, anh lạnh như băng nhìn chằm chằm vào alpha đang phô trương thanh thế trước mặt, như thể anh sẽ lao ra gϊếŧ chết hắn ngay trong giây tiếp theo.

Zehir dùng ngón tay chạm vào đôi môi xinh đẹp của hắn, trên khuôn mặt điển trai nở nụ cười quyến rũ, hắn chậm rãi nói: "Bảo bối nhỏ đã mang thai một tuần, chúng ta cũng nên nói đến chuyện kết hôn rồi nhỉ..."

" Zehir."

Người đàn ông nãy giờ không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm vào đối phương, cuối cùng cũng cắt ngang lời nói của đối phương, giọng nói trầm thấp của anh trở nên khàn khàn, trong nháy mắt pheromone đang đè nén của anh thoát ra ngoài hấp thụ hết không khí xung quanh.

“Cậu thực sự cho rằng mình đã thắng sao?” Erest lạnh lùng nhìn Zehir, mặc dù trái tim anh đang bị bóng tối bào mòn, anh vẫn nói rõ ràng khi tuyên bố sự thật, “Bản thân cậu cũng biết rằng điều đó là không thể.”

Đôi mắt của người trước mặt đột nhiên trở nên u ám tối tăm, Zehir nhìn thẳng vào Erest với ánh mắt như nhìn người chết, giống như một con rắn độc mất hết lớp ngụy trang khiến người ta rùng mình.

“Cậu thực ra chỉ đang muốn chọc tức tôi thôi, nhưng… có tác dụng gì đâu?” Erest cúi đầu, từ từ vươn lòng bàn tay che nửa khuôn mặt, rồi đột nhiên cười nhẹ, sau khi tiếng cười dừng lại, lại trở về bộ dạng lạnh lùng vô tình thường ngày của thượng tướng đế quốc.

Sau đó anh chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt xanh biếc kia hoàn toàn bị bao phủ trong bóng tối dày đặc, trông vô cùng quỷ dị, nhưng trên khuôn mặt tuấn tú bị che khuất một nửa lộ ra một nụ cười méo mó, trông giống như một kẻ loạn thần kinh hoàn toàn mất kiểm soát.

"Cậu có thể làm gì? Em ấy chỉ là một đứa trẻ, tôi nói cho cậu biết, muốn từ bỏ Đồng Đồng, trừ khi tôi chết."

Erest chậm rãi buông tay, khuôn mặt lỗ rõ sự điên cuồng cố chấp.

Zehir tỏ vẻ thờ ơ, hắn chỉ âm trầm nhìn Erest, lòng bàn tay nắm chặt hiện rõ một vết máu thật sâu.

Thực sự là không có cách nào, phải không?

*

Đế tinh lân cận - Hành tinh Na Uy.

“Heron, nhanh như vậy đã hoàn thành bài huấn luyện ma quỷ rồi sao. Không hổ là... mà này, nói đi, cái này không giống tác phong thường ngày của cậu chút nào. Cậu vội vàng như vậy là vì phải quay lại xem người cậu yêu sao?”

Thiếu niên bị tra hỏi đang cúi đầu cởi bỏ băng quấn trên tay, nghe được câu này, hắn sửng sốt một chút, sau đó ngẩng đầu nở nụ cười thật tươi: "Chính xác là như vậy."

Người thanh niên có mái tóc ngắn màu nâu ngũ quan hài hoà, lông mày rậm, nét mặt trầm, đôi mắt nâu vàng tuyệt đẹp, tổng thể là vẻ đẹp trai hoang dã nam tính, nhưng tuổi tác hiện tại khiến người khác hoa mắt vì sự trẻ trung này.

Hắn chỉ mặc một chiếc áo vest và quần ngụy trang, nhưng hắn đã cao và mạnh mẽ như một alpha trưởng thành, hormone của anh ta đang tỏa ra một cách liều mạng. Cả người hắn giống như một con báo hoang dã.

“Là đi gặp người quan trọng nhất đó.” Heron cười rạng rỡ, chiếc răng nanh nhỏ lộ ra càng làm tăng thêm vẻ dễ thương.

Đồng Đồng của tôi, tôi về rồi đây.