[TG1] Chương 16: Ở Gia yến hoạn quan uống say bị nam nhân theo dõi đến tẩm phòng.

Chương 16: Ở Gia yến hoạn quan uống say bị nam nhân theo dõi đến tẩm phòng.

Trần Chẩn đứng trước mặt Lương Hoài Vương cung kính hành lễ.

Hoàn toàn khác với sự có lệ trước đây, lúc này hằn mang vài phần lấy lòng cùng tôn kính khiến người nhận cái lễ này là Lương Hoài Vương cũng thấy hơi kinh ngạc.

“Đứng lên đi.”

Lương Hoài Vương nhẹ giọng nói, không hề ra vẻ uy nghiêm của đế vương. Ngược lại Trần Chẩn vừa ngồi xuống trước mặt liền cố tình để người khác nhìn thấy biểu tình của mình, Từ trong ánh mắt bọn họ có thể đọc ra một phần bễ nghễ.

Trần Thư ngồi bên cạnh, cơ linh nhìn chằm chằm Trần Chẩn. Lâu Tử Lan cũng ngồi ngay cạnh đó nên phát giác ra được ánh mắt của Trần Thư, trong lòng càng thấy đau khổ.

Điều này càng khiến y không muốn để ý đến Trần Chẩn.

Một buổi Gia Yến được tổ chức đến có tư có vị. Sau khi tuyên bố khai tiệc, Lâu Tử Lan ngồi xuống bên người Lương Hoài Vương uống rượu nho, câu được câu không nói chuyện.

Y có thể đọc ra được ý tứ trong ánh mắt Trần Thư nhìn Trần Chẩn.

Bởi vì chính y cũng nhìn Trần Thư bằng ánh mắt này nhiều năm.

Lâu Tử Lan vẫn còn nhớ rõ lần đầu tiên bọn họ gặp nhau. Từ nhỏ y đã là đứa trẻ bị bỏ lại Câu Lan viện, uống sữa khắp nơi để lớn lên. Tú bà thường nuôi nấng y thấy y càng lớn càng đẹp thì muốn y làm tiểu quan hầu hạ những quý nhân quan lớn.

Có lão gia rất hào phóng, thích chơi luyến đồng, đặc biệt thích dạng thủy linh linh mang vẻ đẹp trung tính như Lâu Tử Lan, vung tay ngàn vàng muốn mua y.

Sao Lâu Tử Lan có thể nguyện ý? Nhưng trong mắt tú bà chỉ có tiền, ngày trước bà ta thấy Lâu Tử Lan có triển vọng sau này mới nhận nuôi y.

Lâu Tử Lan chạy thoát, nhưng lại chẳng biết đi đâu. Tú bà không muốn đắc tội vị lão gia kia nên luôn đuổi bắt y. Cuối cùng y bị buộc đến dưới chân hoàng cung. Khi nhìn thấy có người đang chiêu mộ thái giám Lâu Tử Lan liền kiên quyết bước tới báo danh, vào trong cung.

Tám tuổi, vốn là độ tuổi vô ưu vô lự, nhưng Lâu Tử Lan đã nằm ở tấm ván gỗ bị máu tươi thấm đến đen bóng, miệng cắn vải bố, tự bản thân đem chính mình biến thành quái vật bất nam bất nữ.

Sinh hoạt trong cung cũng không quá tốt đẹp. Lâu Tử Lan lớn lên xinh đẹp nhưng lại là thái giám thấp kém nhất, từ lâu đã bị đám lão thái giám coi là đồ vật để đùa bỡn.

Bọn thái giám đó luôn lấy đại một lý do nào đó để quát mắng y, chẳng quan tâm y có nguyện ý hay không, hai ba người kéo Lâu Tử Lan vào trong phòng đè xuống, thô bạo lột quần áo ý, bắt y mở ra hai chân, cười cợt xoi mói thân thể hắn.

Mọi người đều là không có dương vât, nên những người đó muốn dùng đồ chơi để chọc Lâu Tử Lan.

Dươиɠ ѵậŧ dùng gỗ làm thành vừa thô vừa dài, bọn họ ảo tưởng rằng nếu bản thân không bị cắt thì cũng sẽ phát triển thành cỡ đó.

Ngay thời điểm Lâu Tử Lan cảm thấy tuyệt vọng thì thanh âm thanh thúy của Trần Thư vang lên khiến bọn thái giám ngừng tay.

Trần Thư từ nhỏ lớn lên trong cung, Thái Hậu cùng Lương Hoài Vương cũng không quá quan tâm đến nàng, nhưng dù sao nàng là vương nữ duy nhất, không một ai dám lỗ mãng.

Tính tình Trần Thư chẳng bao giờ chịu ngồi yên, cho nên thường xuyên chạy khắp hoàng cung . Thính lực của nàng nhạy bén, nghe thấy tiếng khóc của Lâu Tử Lan cho nên chạy tới dò hỏi.

Kể cả đám thái giám già muốn lừa gạt qua đi, Trần Thư vẫn chọn mi nhất định phải xông vào, vô tình cứu được Lâu Tử Lan đang bị bịt kín miệng.

Về sau để Lâu Tử Lan không bị bắt nạt nàng lại để y làm việc bên cạnh mình.

Khi Lương Hoài Vương đến thăm nàng, vừa liếc mắt đã nhìn trúng Lâu Tử Lan.

Lâu Tử Lan mang ơn đội nghĩa với Lương Hoài Vương vì chính Lương Hoài Vương là người dạy y tứ thư ngũ kinh, bồi dưỡng y như bồi dưỡng con cháu quý tộc, vậy nên mới có thể dưỡng ra một thân ý vị như bây giờ.

Lâu Tử Lan có thù tất báo. Tất cả những kẻ buộc y không thể không tiến cung làm hoạn quan trở thành đá kê chân để danh tiếng của y bay khắp toàn thành.

Sau này, y trở thành Cửu Thiên Tuế mà người người đều bảo hỉ nộ vô thường, là hoạn quan gian nịnh cầm giữ triều chính.

Vậy nhưng tiểu nữ hài y luôn đặt trong lòng lại đã quên mất chuyện trước đây.

Đâu ai còn nhớ rõ ký ức của bản thân lúc bốn năm tuổi?

Y biết thân mình tàn tật không xứng với Trần Thư, nhưng khi nhìn thấy Trần Thư dùng ánh mắt ngây thơ ái mộ nhìn người khác y vẫn cảm thấy chua xót khó chịu.

Rượu càng rót càng ít đi, cũng không biết Lâu Tử Lan đã uống bao nhiêu, đầu óc quay cuồng. Đến khi y phát hiện bản thân quá chén thì đã chậm.

Rõ ràng trước mắt đã xuất hiện bóng chồng nhưng Lâu Tử Lan vẫn chăm chú nhìn phía trước cố gắng đến tận khi yến hội kết thúc, đưa Lương Hoài Vương trở lại Dưỡng Tâm Điện.

Lúc ở Lâu Tử Lan ngồi nhuyễn kiệu về Di Hòa Điện, y không biết rằng có một thiếu niên vẫn luôn đi theo sau mình.

Sau khi trở lại Di Hòa Điện Lâu Tử Lan đã hoàn toàn không chịu nổi nữa, vội vàng uống mấy ngụm nước trà lạnh lẽo rồi nằm lên giường, cũng không cần người hầu hạ, cứ nằm như thế.

Một lúc sau, có người mở cửa phát ra tiếng vang.

Phản ứng đầu tiên của Lâu Tử Lan là tên người hầu không hiểu chuyện nào đó đi vào. Y khó chịu mở mắt, nghiêng đầu quát lớn.

“Cút đi!”

Hoạn quan uống say rồi, kể cả tức giận cũng mềm như bông, có lẽ hơi thở đầy rượu cũng thơm ngọt.

Y không nhìn rõ người nào, chỉ loáng thoáng thấy một bóng người màu đen ngược ánh nến đi đến bên giường, càng ngày càng gần, mãi cho đến bên cạnh giường mới dừng lại.

Đây tuyệt đối không phải việc người hầu Di Hòa Điện dám làm.

Nhưng đầu Lâu Tử Lan lại không quá thanh tỉnh, suy nghĩ cũng loạn, chỉ cảm giác được có người đứng trước mặt mình nên hơi ngẩng đầu, lười biếng dùng ánh mắt vẫn còn lấp lánh vệt nước nhìn.

Tóc đen mềm mại xõa sau lưng, rơi vào xương quai xanh tuyết trắng cùng đầu vai Lâu Tử Lan.

Ngay cả quần áo cũng chưa cởi đã vô thức quyến rũ người như thế.

Hô hấp của người mới đến chợt trở nên dồn dập, hơi uốn chân quỳ trước giường để Lâu Tử Lan nhìn thấy dung mạo của hắn.

Là Trần Chẩn.

“Sao lại… Là ngươi.”

Lâu Tử Lan nhíu mày, không nghĩ ra được vì sao người mình luôn chán ghét lại ở trong tẩm cung mình.

“Đi ra ngoài.” Lâu Tử Lan hừ lạnh một tiếng, nhưng nghe vào tai Trần Chẩn lại như tiếng hờn dỗi làm nũng, “Ta muốn đi ngủ, tên không biết lễ nghĩa này.”

Tam hoàng tử không biết lễ nghĩa sờ soạng cởi đai lưng của mình, sau đó cúi xuống cở đai lưng bên hông hoạn quan, hầu hạ hoạn quan thay quần áo.

Tay hắn giúp Lâu Tử Lan cởϊ áσ ngoài, hiển nhiên đã quen hầu hạ người, Lâu Tử Lan thậm chí còn không nghĩ đến việc phản kháng.

“Không phải ta, thiên tuế còn nghĩ là ai?”

Trần Chẩn vừa giúp Lâu Tử Lan cởi đồ vừa khàn giọng hỏi.

Giọng hắn không phải nói ra vấn đề gì mà bị người trước mắt quyến rũ đến bốc hỏa, toàn bộ khoang miệng đều khát khô.

Đảo không phải hắn giọng nói ra cái gì vấn đề, thật sự là bị trước mắt người câu đến dục hỏa mọc thành cụm, toàn bộ trong miệng đều là làm

“Như thế nào.” Lâu Tử Lan bất mãn nhấc chân muốn đá Trần Chẩn, kết quả lại bị thiếu niên thuận thế ôm vào trong ngực. Y cũng không giận, dùng mũi giày chống ngực Trần Chẩn dùng lực tự bản thân cảm thấy rất lớn nghiền xuống, “Ta làm gì còn phải báo cho ngươi à?”

“…Không phải.”

Trần Chẩn nhìn con “Mèo Ba Tư” trước mặt mình, chỉ cảm thấy máu cùng xương cốt đều sôi lên run rẩy. Sao hắn lại si mê hoạn quan đến vậy, hận không thể khóa người vào bên cạnh, tránh y càn quấy rồi bị bắt nạt!

“Ta chỉ có chút ghen ghét.” Trần Chẩn lôi ủng ra, chậm rãi cởi tất để lộ ra bàn chân trắng nõn, mềm mại đến không thể tưởng tượng được.

Bàn chân Lâu Tử Lan cũng rất đẹp, ngón chân mượt mà đáng yêu, lại trắng lại non lại hồng hồng như vệt phấn giữa trời tuyết, đẹp cực kỳ.

Trần Chẩn gần như thành kính cúi xuống hôn lên lưng bàn chân đó.

Độ ấm nóng bỏng và cảm xúc tê dại khiến Lâu Tử Lan hơi ngân nhẹ một tiếng mềm mỏng ngắn ngủi, nhưng Trần Chân vẫn có thể bắt giữ được.

“Tử Lan, vì sao ai ngươi cũng có thể để ý, nhưng lại không chịu để ý đến ta?”

Ngay cả ở trong yến hội, cũng không chịu liếc mắt nhìn ta một cái.