[TG1] Chương 24: Kết thúc

Chương 24: Kết thúc

“Ta không ăn đồ ngươi làm đâu.”

Trong lòng Võ Sướиɠ không thích A Phương. Tuy rằng hắn ít khi nói chuyện, nhưng vừa mở miệng đã làm tổn thương người khác.

“Ta không thích ngươi, A Phương, sẽ có người thích hợp với ngươi hơn.”

A Phương rũ tay nhìn Võ Sướиɠ, hai mắt rưng rưng, nước mắt như trân châu lăn xuống:

“Võ, Võ Sướиɠ ca, sao ngươi có thể đối xử với ta như vậy.”

Nàng đã theo đuổi Võ Sương nhiều năm, rõ ràng thái độ của nam nhân trước mặt đã mềm đi rồi mà…

“Có, có phải hay không là vì lão gia mới đến kia?”

A Phương cắn răng, bi thương vì bị cự tuyệt dần biến thành phẫn nộ vòng quanh người nàng, bắt đầu nói chuyện không lựa lời.

“Ngươi có biết rằng làm vậy là vi phạm tổ huấn không?”

“Vị lão gia kia tuy đẹp nhưng cũng là nam, ngươi muốn nhà các ngươi tuyệt hậu sao?”

A Phương tiến lên một bước, cái mũi hồng hồng sụt sịt, nàng chỉ vào bản thân bảo. “Với cả người ta cũng không hề muốn cùng người ở bên nhau. Ngươi nhìn ta được không?”

“Ta là cô nương đẹp nhất trong thôn, sao ta lại không xứng với ngươi cơ chứ?”

“Tất cả những điều ngươi nói ta đều hiểu.” Võ Sướиɠ nhỏ giọng đáp, hắn cũng không chịu được việc A Phương càn quấy nữa. “Nhưng ta nguyện ý, ngươi không quản được.”

“Đừng tới tìm ta nữa.”

Thân hình cao lớn của Võ Sướиɠ muốn vượt qua người A Phương rất dễ. Khi hắn tới gần A Phương, chỉ cần lộ ra cảm xúc phẫn nộ tức giận nàng sẽ cảm thấy sợ hãi.

“Nếu ngươi lại đến đây tìm ta thì ta sẽ đến nhà ngươi nói chuyện này.”

Nói xong Võ Sướиɠ lại nhanh chóng rời đi.

Hôm nay hắn cố ý nấu cháo đường đỏ cho Lâu Tử Lan, muốn nhân lúc cháo còn ấm đưa qua. Trên đường gặp A Phương khiến thời gian chậm trễ, trong lòng Võ Sướиɠ hơi sốt ruột, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh.

Hắn nhanh chóng đi tới cửa lớn quan thuộc, vội vàng gõ vài cái.

Hắn đợi một hồi, không có người ra mở cửa.

Sao lại thế này? Mọi lần tầm thời gian này chắc người nọ phải dậy rồi chứ?

Võ Sướиɠ lãi gõ thêm vài cái nữa.

Giờ phút này trong viện lại yên tĩnh vô cùng.

Sáu bảy người vây lấy đình viện, chủ nhân thì ở bên trong.

Lâu Tử Lan nghe được tiếng đập cửa của Võ Sướиɠ, nhưng y bị người đè ở trên bàn, nam nhân đang áp lên thân y cũng nghe được tiếng gõ cửa, hai tay càng thêm quấn chặt lấy eo Lâu Tử Lan, thậm chí nổi cơn ghen nói với y.

“Tử lan, bên ngoài là ai? Là chó ngươi mới nuôi?”

Lâu Tử Lan e lệ đến mức cổ cũng đỏ ửng, không nghĩ tới những lời nói trong lúc say rượu đến tận bây giờ Trần Chẩn vẫn chưa quên, thậm chí ấu trĩ đến mức thốt ra những lời này.

Hoàn toàn chẳng giống… một vị đế vương.

“Là là người làm giúp…” Lâu Tử Lan nhấp môi, không thoái mái nói với Trần Chẩn, “Cho người ra ngoài nói một tiếng.”

Trần Chẩn hừ lạnh, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo.”

Sau khi biết vị trí của Lâu Tử Lan, hắn liền không quản ngày đêm chạy tới đây, trời còn chưa sáng đã đến nơi, yên lặng chờ đến khi Lâu Tử Lan tỉnh lại mới quấn lấy người, ôm ôm ấp ấp. Người bên ngoài chỉ cần nghe hơi thở cũng có thể biết đó là một nam nhân.

Chỉ cần nghĩ đến Lâu Tử Lan cùng nam nhân khác qua lại ở nơi mình không nhìn đến là Trần Chẩn hận không thể lột da người kia. Nhưng hắn vẫn khắc chế, không thể dọa Lâu Tử Lan bỏ chạy nữa.

Nghĩ như vậy, Trần Chẩn dùng chiếc cằm mọc râu vì tiều tụy lâu ngày cọ lên cằm trắng nõn của Lâu Tử Lan.

Hắn nói muốn Lâu Tử Lan trở về cùng hắn, Lâu Tử Lan muốn cái gì hắn cũng cho, kể cả ngôi vị hoàng đế.

Lâu Tử Lan không nói lời nào khiến Trần Chẩn cảm thấy luống cuống, cả người điên cuồng càng ôm chặt lấy Lâu Tử Lan, bắt đầu điên điên khùng khung nói mê sảng.

“Đừng phát điên, Trần Chẩn.” Lâu Tử Lan nhíu mày.

Trần Chẩn bóp chặt người y như muốn hai người hòa thành một thể, khiến y không thở nổi.

“Đừng nói những lời không thực tế như vậy…”

“Ta không điên!” Trần Chẩn cắn vành tai Lâu Tử Lan, liếʍ mυ"ŧ như muốn phát tiết tâm tình. “Ít nhất hiện tại ta không điên.”

“Tử Lan, ngươi có biết trước khi tiến cung ta đã trải qua những việc gì sao?”

“Từ lúc hiểu chuyện đã bị người ta gọi là con hoàng, sau đó còn bảo nương của ta là xướng kỹ. Bọn họ nói nương của ta da^ʍ tiện tằng tựu với ăn mày đẻ ra con hoang. Tử Lan, ta bị người khác dẫm đạp mà lớn lên.

“Sau này những người đó càng truyền càng điên, thậm chí thống hận ta như kẻ thù. Có một đêm, không biết ai đã đánh ta hôn mê bán cho một người gọi là cổ sư.”

“Cổ sư dùng ta thử độc, ném ta vào Vạn Độc quật. Ta may mắn còn sống, nhưng cổ sư cho rằng ta đã chết. Vạn Độc quật không có thứ gì ăn, ta liền nuốt những độc trùng quanh đó. Khi cổ sư tới xem ta gϊếŧ chết gã, đánh cắp thân phận của gã, dùng tiền bạc của gã cùng những đứa trẻ bị gã mua tới để thử độc lập ra Ám Các.”

Ám các?

Lâu Tử Lan nhớ trước đây bản thân từng nghe nói rằng trên giang hồ có một thế lực rất nổi danh. Lúc ấy truyền thực điên, nói là chỉ cần đưa tiền cho Ám Các thì có thể lấy được tất cả tin tức trên đời, chỉ cần đưa tiền, người nào cũng gϊếŧ được.

Chỉ là không nghĩ tới Ám Các là do Trần Chẩn sáng tạo ra.

Khó trách hắn có thể lấy được chứng cứ của những ngoại thích tham ô đó.

Trần Chẩn bắt lấy tay Lâu Tử Lan. Có đôi khi hắn cũng không biết được bản thân đã gϊếŧ bao nhiêu người. Lúc hoàng cung tìm tới cửa nhận thân hắn cảm thấy thú vị nên mới vào cung.

Đương nhiên nếu có thể đạt được vương triều này để mở rộng thế lực của mình cũng không tệ.

Hắn ôm ý tưởng dù sao mình cũng không thiệt vào cung, vì Thái Hậu hại nên trúng xuân dược, lần đầu tiên kể từ khi xuất các làm ra chuyện không thể vãn hồi.

Hắn tìm được tình yêu của chính mình.

Trước đây, Trần Chẩn phỉ nhổ những kẻ từ bỏ việc lớn chỉ vì tình yêu nam nam nữ nữ, nhưng bây giờ khi chính hắn cũng hãm vào trong đó mới hiểu được cái gì gọi là: vì người đẹp phóng hỏa gọi chư hầu.

“Tử Lan, ta là một bạo quân. Nhưng nếu ngươi ở bên cạnh ta, ta sẽ không làm bạo quân nữa. Đương nhiên…”

Trần Chẩn ôm tay Lâu Tử Lan.

“Ngươi cũng có thể tự tay dạy dỗ ra một vị minh quân hoặc phế bỏ tên bạo quân như ta. Tiền đề là ngươi cần phải trở về với ta.”

Sao có thể được… Nếu ngươi không trở về cùng ta thì ta nhất định sẽ đánh ngất ngươi, dùng thiết liên khóa chặt ngươi, chơi hư ngươi, khiến ngươi vĩnh viễn không thể rời khỏi ta.

Tử lan, đừng làm ta thất vọng.

Ánh mắt trần Chẩn sâu thẳm, cuối cùng giả bộ đáng thương đặt tay của Lâu Tử Lan xuống dưới háng mình: “Tử Lan, ngươi thực sự không muốn ta sao?”

Bên ngoài không còn tiếng đập cửa nữa, có lẽ người của hắn đã khuyên Võ Sướиɠ rời đi.

Lâu Tử Lan rũ mắt, đột nhiên tự giễu bảo:

“Trần Chẩn, chẳng lẽ ta còn có lựa chọn khác sao?”

Trần Chẩn thả lỏng người, tươi cười hôn cánh môi Lâu Tử Lan: “Không có.”

Lão gia mới tới thôn Thạch Đầu đã rời đi rồi. Nghe nói người ta là thân nhân của đại quan nào đó nên Huyện lão gia tự mình đi đón tiếp. Người này tới đột ngột, cũng đột nhiên rời đi.

Nhưng điều này cũng ảnh hưởng không nhỏ tới người trong thôn Thạch Đầu. Không biết trong lòng bao nhiêu người buông tiếng thở phào nhẹ nhõm, các nữ nhân lại vui mừng vì các nam nhân lại bắt đầu có hứng thú với mình, các nam nhân thì không ảnh hưởng gì lớn, chỉ có đứa con trai độc nhất của Võ gia là yên lặng đau buồn hồi lâu, mãi đến mùa đông mới có thể thoát ra.

Đương nhiên, tất cả chuyện này đều là chuyện về sau.