Chương 5

Khi Nguyễn Sanh quay đầu lại, Lương Ngạn Minh mới thu ánh mắt của mình về.

Lúc này chương trình gửi đến một tấm thẻ nhiệm vụ, đặt trên bàn trà. Phàn Tuấn Diệp cầm lên xem qua, rồi nói với mọi người: “Đây là nhiệm vụ chia phòng, trên đó nói rằng trong biệt thự có ba phòng đôi, nếu ai rút được thẻ giống nhau thì sẽ ở chung một phòng.”

Anh tiện thể truyền thẻ nhiệm vụ cho mọi người xem.

Sau đó, nhân viên chương trình mang đến mấy tấm thẻ và đặt lên bàn, mọi người tự do tiến hành nhiệm vụ rút thẻ.

Lương Ngạn Minh nói với mọi người: “Tôi thấy có sáu tấm thẻ, chắc còn một vị khách nữa chưa đến, chúng ta đợi anh ta đến rồi hãy chia phòng.”

Phàn Tuấn Diệp đề nghị: “Hay là chúng ta nấu ăn trước đi, trong tủ lạnh có sẵn nguyên liệu mà chương trình chuẩn bị rồi.”

Mọi người đều đồng ý.

Đến giờ cơm tối, mấy người bắt đầu thấy đói bụng.

Lục An nói rằng anh không biết nấu ăn, còn Lương Ngạn Minh cũng hiếm khi vào bếp, bình thường ở trường anh ta thường ăn ở căng tin, buổi tối thỉnh thoảng ra ngoài ăn, nhưng giúp chuẩn bị nguyên liệu thì anh vẫn có thể làm được.

Phàn Tuấn Diệp bình thường chỉ nấu các món ăn kiêng, thường là những món ít dầu mỡ, giàu protein, còn các món xào đơn giản thì cũng không thể giúp được nhiều.

Đang lúc mọi người lúng túng không biết phải làm gì, Nguyễn Sanh ngại ngùng cười: “À... tôi biết nấu ăn, để tôi làm cho.”

Phàn Tuấn Diệp reo lên: “Tuyệt quá, nếu Sanh Sanh nấu ăn, chúng tôi có thể phụ giúp.”

Triệu Tư Nguyên nói: “Được đấy.”

Nguyễn Sanh đứng dậy, đi vào bếp và mở tủ lạnh, kiểm tra các nguyên liệu bên trong. Cậu lấy ra thịt heo, tôm tươi, cần tây và một số nguyên liệu khác, rồi nhanh chóng quyết định món ăn tối:

“Tôi sẽ làm thịt xào nấm hương, cà tím xào thịt băm, tôm xào ba màu và cần tây xào đậu phụ. Mọi người thấy sao?”

Mọi người đồng thanh: “Được đấy.”

“Vậy quyết định vậy nhé.”

Lương Ngạn Minh đứng bên cạnh Nguyễn Sanh: “Tôi sẽ giúp cậu cắt rau nhé. Cậu cần tôi làm gì cứ bảo.”

Nguyễn Sanh cười: “Được thôi.”

Triệu Tư Nguyên bên cạnh đang mở túi gạo, đong vài chén gạo cho vào nồi để vo, rồi hỏi Nguyễn Sanh: “Chừng này gạo đủ không?”

Nguyễn Sanh nhìn qua: “Chắc cần thêm nửa chén nữa, lát nữa có thể sẽ có thêm người đến.”

Triệu Tư Nguyên đáp: “Ồ, được rồi.”

Phàn Tuấn Diệp đứng bên cạnh rửa chén, rửa muỗng.

Mọi người đều bận rộn trong bếp, chỉ có Lục An vẫn ngồi trên ghế sofa với dáng vẻ của một cậu ấm. Thứ nhất, anh không thích tham gia vào việc nấu nướng cùng nhiều người, thứ hai, vì người nấu ăn là Nguyễn Sanh nên điều này khiến anh lại nảy sinh chút cảm giác phản kháng.

Tuy nhiên, cũng chẳng ai để ý đến anh, và không ai nói gì, mọi người đều có tính cách dễ chịu, nên dù Lục An không giúp đỡ cũng chẳng sao.

Nguyễn Sanh càng không chú ý đến điều đó.

Lương Ngạn Minh tự nhiên nói với Lục An ngồi trong phòng khách: “Lục An, chén đã rửa xong, lát nữa anh giúp mang vào phòng ăn nhé.”

Lục An lười biếng đáp một tiếng.

Anh quay đầu nhìn vào bếp, thấy mọi người đang bận rộn, Nguyễn Sanh cũng nhân tiện ngước lên nhìn, bắt gặp ánh mắt của Lục An đang nhìn mình, rồi cúi đầu tập trung vào nguyên liệu trên tay.

Sau khi rửa sạch, cậu lấy một cái đĩa nhỏ để sẵn nguyên liệu, rồi chuẩn bị hành, gừng, tỏi và chuẩn bị bật bếp để xào.

Ánh mắt lảng tránh của Nguyễn Sanh không thoát khỏi tầm mắt của Lục An, khiến trong lòng anh dâng lên một cảm xúc khó tả.

Lục An đứng dậy đi vào bếp, ở cửa có Phàn Tuấn Diệp đứng chắn, thấy Lục An muốn vào, liền nhường chỗ cho anh ta. Lục An bước vào, Lương Ngạn Minh nhìn anh, nhẹ nhàng nói: “Đợi chút, còn vài cái chén chưa rửa xong.”

Lục An gật đầu.

Anh bước vào phòng ăn, và rồi thấy không thể chỉ đứng nhìn, nên cũng bắt đầu dọn dẹp bàn bếp, lau sạch chỗ vừa cắt rau.

Nguyễn Sanh nói với Triệu Tư Nguyên bên cạnh: “Cần tây cắt khúc là được rồi, không cần cắt quá nhỏ đâu.”

Sau đó, cậu cúi người cẩn thận bật bếp, cho nguyên liệu vào chảo xào. Lục An nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của Nguyễn Sanh khi nấu ăn, thỉnh thoảng lại điều chỉnh lửa, khiến cảm xúc vừa rồi của anh chợt tan biến.

Khi bước tới gần Nguyễn Sanh, Lục An phát hiện thiết bị thu âm đeo ở eo Nguyễn Sanh bị lỏng, có xu hướng rơi xuống, anh liền nhanh tay giúp cậu chỉnh lại.

Nguyễn Sanh vừa lúc nghiêng người tắt bếp, liền cảm nhận được tay Lục An đặt trên eo mình.

Giọng nói trầm ấm và có từ tính vang lên bên tai: “Mic của cậu bị tuột rồi.”