Chương 17

Cô chạy tới nhà vệ sinh giặt sạch quần áo, phơi trên ban công, lau sạch nước đọng trong nhà vệ sinh, tạp chí trên đầu giường cũng đọc xong, không ngờ Lâm Tế Du còn mua tạp chí Playboy, quả nhiên nhìn người không thể nhìn vẻ ngoài.

Nhớ lại kinh nghiệm xem mắt phong phú kia của anh, Tiêu Tiêu cảm thấy rất thích hợp.

Thực sắc tính dã, mặc dù anh Lâm là người buồn tẻ nghiêm cẩn, chung quy thì vẫn rất quan tâm cuộc sống hôn nhân.

Bụng càng ngày càng đói.

Lâm Tế Du đã đắp chăn, tắt đèn nằm trên ghế sa lon. Tiêu Tiêu do dự cả buổi, cuối cùng mới đi tới hành lang, nằm sấp trên lan can hỏi: "Chủ nhiệm Lâm, anh có đói bụng không?"

Dưới lầu hoàn toàn yên tĩnh, một lúc sau, Lâm Tế Du mới mở miệng: "Trong tủ lạnh phòng bếp có đồ ăn.""

Tiêu Tiêu cảm thấy như vậy không được lịch sự lắm, thế nhưng bụng cô rất đói, cuối cùng bèn nghe theo bụng mình đi phòng bếp tìm đồ ăn.

Quả nhiên trong tủ lạnh có không ít đồ ăn, rau quả, dưa leo, đồ uống, bánh ngọt, tất cả đều được phân loại sắp xếp ngăn nắp, trên đó đều dán ghi chú ghi rõ ngày cất tủ.

Tiêu Tiêu lấy hộp bánh pút-đing ra, đồ làm bếp đều được đặt trong tủ chén trong suốt, cũng không có lấy một hạt bụi nhỏ, trên đó còn ghi rõ ngày tiêu độc và những điều cần chú ý.

Trên cửa sổ cũng dán giấy ghi chú, viết "Trước khi đi nhớ đóng kỹ cửa sổ, ngắt nguồn điện."

Tiêu Tiêu cảm thấy tò mò, dùng muỗng múc một miếng bánh put-đing ăn rồi tiếp tục quan sát phòng bếp.

Trên tủ âm tường dán một miếng giấy lớn ghi lại tất cả thức ăn mà anh không thích.

Không ăn rau quả: cà chua, rau thơm, hành tây, cà rốt, củ cải trắng, rau muống, bông cải xanh, rau hẹ, giao bạch(1), măng làm sẵn (trừ măng tươi).

Không ăn thịt: thịt bò, thịt ếch, thịt dê, thịt rắn, thịt thỏ, cá thanh hoa(2), cá thu, thịt hoẵng(3), thịt heo (móng heo, tim heo, đại tràng heo, ruột non heo, phổi heo, máu heo, tai heo.)

Không ăn hoa quả: sầu riêng, dưa Hami(4), quả hồng, dưa bở, quả sổ(5), quả hải đường, quả hỏa long, măng cụt, quả vải (làm sẵn thì có thể), mít, đu đủ, quả mâm xôi.

Nhiều thức ăn không thích như vậy, người này có nhiều sở thích thật thú vị.

Dưới tờ giấy có người dùng bút máy vụng về viết mấy chữ "Sốt mayone có ăn không?" Sau đó có một dòng chữ Hán rất đẹp "Thứ tư về, không cần nhớ."

Tiêu Tiêu ăn xong miếng bánh put-đing, mượn ánh sáng nhìn chữ viết, trên giấy này ít nhất có hai chữ viết: bạn cùng phòng à? Hay người nhà? Bảo mẫu? Sao cô đoán thế nào cũng cảm thấy không đúng vậy.

Đợi một lúc lâu, Lâm Tế Du vẫn không thấy cô tắt đèn lên lầu bèn lên tiếng nhắc nhở: "Nếu trong tủ lạnh không có thức ăn cô thích thì thì trong tủ chứa đồ có mì ăn liền, trong tủ lạnh còn có sủi cảo đông lạnh và bánh bao kim sa(6) đấy."

Tiêu Tiêu lập tức đứng thẳng người, ăn hai ba miếng hết bánh put-đing: "Đủ rồi, đủ rồi, tôi đi ngủ đây." Vừa nói xong cô liền chạy thật nhanh trở về phòng.

Bây giờ cô mới quan sát lại căn phòng, có thể cảm giác được dấu vết của tình nhân rất rõ ràng.

Áo tắm, dép lê đều là cỡ lớn, trong túi lại có cài tóc.

Tiêu Tiêu tắt đèn nằm xuống, nhắm mắt lại cố gắng để mình chìm vào giấc ngủ. Tình nhân thì sao chứ, không phải chỉ ngủ thôi sao, hơn nữa trong phòng nhiều đồ dùng dùng một lần như vậy, rõ ràng không phải thường xuyên ở đây.

Dù sao cũng không phải nhà mình nên không ngủ được, lúc nửa đêm cô lại nghe thấy tiếng gõ cửa, dọa Tiêu Tiêu giật mình tỉnh giấc.

"Ai thế?"

"Là tôi."

Tiêu Tiêu nhận ra giọng nói của Lâm Tế Du, bèn mở đèn ngủ rồi đứng dậy mở cửa. Lâm Tế Du đã thay một bộ đồ khác, bên ngoài mặc áo khoác trắng, đầu đầy mồ hôi đang dựa vào tường: "Trong cục gọi điện thoại tới, thành nam xảy ra án mạng."

Tiêu Tiêu mở to mắt: "Bây giờ anh muốn qua đó hả?"

Lâm Tế Du gật đầu: "Một mình Âu Dương đi tôi không yên tâm, làm phiền cô lái xe đưa tôi đến đó."

Tiêu Tiêu xoa mặt, gật đầu: "Anh đợi tôi đi thay quần áo." Nói xong lời này cô mới nhớ ra quần áo đã bị mình giặt sạch phơi trên ban công, vươn tay sờ thử tất cả còn ướt nhẹp.

Lâm Tế Du ngồi trên ghế, nghĩ ngợi rồi chỉ tay vào tủ quần áo trong phòng khách: "Cô vào trong đó tìm thử xem."

Tiêu Tiêu hơi nghi ngờ mở tủ, trong tủ chứa đầy quần áo kiểu nam, từ lễ phục dạ hội đến áo thun mặc thường ngày đều có hết, xem ra giá trị rất xa xỉ.

"Không phải những thứ này, mấy cái ở bên trong đó."

Tiêu Tiêu dùng tay đẩy đẩy, quả nhiên tìm được mấy bộ nội y phụ nữ, kiểu dáng hở hang không nói, áo khoác cũng không thích hợp, nhưng áo ba lỗ mặc cùng áo khoác đó thì có thể mặc được.

Lâm Tế Du cau mày nhìn chằm chằm vào mấy thứ trên tay cô, vuốt huyệt thái dương hỏi: "Không còn cái khác sao?"