Chương 27

Tiêu Tiêu cảm thấy đánh giá này không phụ lòng đại đại sản phẩm, nhưng lại đánh giá cao nhị đại sản phẩm rồi, lúc Lâm Tế Du đi xem mắt ngồi cách xa đối phương, với tư cách là đồng nghiệp duy nhất may mắn được qua nhà anh, và lần duy nhất tiếp xúc thân thể với anh là vì "Chăm sóc người bệnh" đấy.

Tiểu Kha thấy bầu không khí không đúng lắm nên đề nghị đi xem phim. Vừa lên xe, đúng lúc hai người Lâm Tế Du cũng bước ra. Hình như đại đại sản phẩm nói gì đó với Lâm Tế Du, nên Lâm Tế Du đi tới.

Tiêu Tiêu mơ hồ cảm thấy sắp gặp chuyện không may, động tác của chàng trai kia lại chậm, lên xe một lúc lâu rồi mà còn đang cài dây an toàn, rồi còn hỏi thích âm nhạc nào, đĩa CD để chỗ nào, Lâm Tế Du rất nhanh đã tới trước mặt, gõ cửa sổ xe.

Đại đại sản phẩm ở đằng sau nhìn bọn họ, Tiểu Kha dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn Tiêu Tiêu.

Tiêu Tiêu có chút xấu hổ, nhỏ giọng nói "Là đồng nghiệp", rồi hạ cửa sổ xe xuống.

Ba chữ "Chủ nhiệm Lâm" còn chưa nói, Lâm Tế Du đã nói trước: "Cô đi đâu vậy?"

Đi chỗ nào? Xem mắt nha! Đi xem phim để thân thiết nha!

Hình như Lâm Tế Du không chờ mong cô trả lời, tự hỏi tự đáp: "Đi chơi vui vẻ nha, trên đường chú ý an toàn." Sau đó quay người đi.

Đại đại sản phẩm đứng phía xa, mỉm cười với Tiêu Tiêu.

Tiêu Tiêu không hiểu gì cười đáp trả, đóng cửa sổ lại.

Lời vừa rồi là Lâm Tế Du nói hay sao?

Cái gì gọi là trên đường chú ý an toàn, nghe giống như Trang Tùng Nhã nói chuyện với mình. Tiểu Kha cũng hỏi: "Anh ta không phải là đồng nghiệp? Bạn trai hả?"

Tiêu Tiêu vội vàng lắc đầu: "Là một lãnh đạo nhỏ trong phòng, là người nghiêm cẩn (cẩn thận), quan tâm cấp dưới."

Đối tượng xem mắt ngồi ở ghế lái hồ nghi nhìn cô một cái, lầm bầm lầu bầu gần như nói thầm: "Lãnh đạo phòng tôi cũng không quan tâm cấp dưới như vậy, hận không thể bắt chúng tôi mỗi ngày tăng ca đến nửa đêm, vẫn là mấy người các cô hạnh phúc."

Xem hết phim cũng gần 10 giờ, Tiểu Kha đưa Tiêu Tiêu đến cổng tiểu khu, trao đổi số điện thoại rồi chào tam biệt.

"Chúng ta liên lạc sau!"

Trang Tùng Nhã rất quan tâm đến chuyện này, truy đuổi đến tận cửa phòng tắm để hỏi thăm tình hình cụ thể: "Trò chuyện thế nào rồi? Con thấy người đó có thích hợp không?"

Tiêu Tiêu trầm tư một chút rồi lắc đầu: "Không thích hợp lắm. Ôi chao...sao mẹ lại vội vã đuổi con ra khỏi nhà vậy chứ?"

Trang Tùng Nhã trừng mắt: "Con không lo nên mẹ phải lo lắng thay con thôi. Sư đệ của chủ nhiệm Lý đó, hai con còn...liên lạc với nhau không?"

"Không ạ." Tiêu Tiêu mà nói dối mà mặt không đổi sắc.

Trang Tùng Nhã cướp lấy khăn lông của cô: "Còn không nói thật với mẹ ư? Chủ nhiệm Lý nói thấy con ngồi xe của nó vào tiểu khu của bọn họ, có chuyện này không?"

Tiêu Tiêu nhắm mắt lại tay cầm khăn mặt: “Ôi chao, nước vào mắt con rồi, khăn mặt khăn mặt."

Trang Tùng Nhã cầm khăn mặt đưa cô: "Đêm đó con ở tiểu khu Bích Duyên phải không?"

"Bích Duyên nào?"

"Là tiểu khu của chủ nhiệm Lý đó, hai tòa nhà nhà nằm trong tiểu khu ba tòa.”

Tiêu Tiêu ngâm mặt vào bồn nước để tỉnh táo một chút, đây là hiểu lầm mà...

"Ào ào ào", cô vịn bồn nước ngửa mặt lên "Con..."

Trang Tùng Nhã dựa vào bồn nước nhìn cô chằm chằm: "Mẹ hỏi con có phải hay không?"

"Dạ, nhưng mà..."

Sắc mặt Trang Tùng Nhã thay đổi, kéo cửa quay người đi ra ngoài, Tiêu Tiêu vừa lau mặt vừa đuổi theo: "Mẹ, không phải như mẹ nghĩ đâu, chúng con chỉ là đồng nghiệp bình thường thôi, vì khuya quá nên con mới ở nhờ nhà anh ấy thôi mà."

Trang Tùng Nhã đứng trước cửa phòng bà: "Vậy sao lúc đó con lại gạt mẹ?"

"Con sợ mẹ hiểu lầm."

"Con cũng biết mẹ sẽ hiểu lầm à? Mẹ hiểu lầm còn người khác sẽ không hiểu lầm sao?"

"..."

Trang Tùng Nhã đánh mạnh lên cửa phòng.

Giọng Tiêu Văn Giang mơ hồ truyền đến từ trong phòng: "Làm sao, đêm hôm khuya khoắt rồi đấy."

Tiêu Tiêu thở dài, trở lại phòng mình rồi ngồi xuống, cửa phòng lại bị gõ. Lần này là Tiêu Văn Giang, cũng vẫn là dáng vẻ u ám.

Tình hình này sao lại giống lúc tiểu học cô bị bắt đi học bổ túc, bố mẹ người khác là một người hát mặt đen một người hát mặt trắng, sao đến cô thì toàn bộ đều hát mặt đen vậy.

Trước kia chân Tiêu Văn Giang chưa bị thương, ông ấy rất bạo lực, hở một chút là động võ, lúc còn bé khi nghe được giọng nói của ông cô rất sợ hãi. Tuy hôm nay ông đã hơn năm mươi, lại đi đứng bất tiện, rồi còn bày ra vẻ mặt này ra, Tiêu Tiêu vẫn sợ không đứng dậy nổi.

Tiêu Văn Giang ngồi trên xe lăn, dùng lời lẽ chính nghĩa giáo dục cô, con gái phải rụt rè, không thể tùy tiện quá! Xem mắt chủ yếu là tiến tới hôn nhân chứ không phải là tình một đêm, quan hệ nam nữ mà không dùng hôn nhân làm mục đích thì chính là không đạo đức, là trêu chọc lưu manh!