Chương 36

Tiêu Tiêu cầm ly xuống, dựa vào cửa không nói lời nào

Mười tám tuổi, lúc cô mười tám tuổi đang làm gì?

Yêu sớm, trốn học, mộng làm anh hùng...Cô cố gắng nghĩ lại một chút, giọng nói Lâm Tế Du không biến mất mà ngược lại truyền tới

"Lúc trước chú thường xuyên muốn, nếu chú ra tay gϊếŧ ông ấy thì có thể không cần nhìn bà ấy khóc..."

Luôn xụ mặt hờ hững nhìn người khác - Lâm Tế Du, thì ra từng có tuổi xuân đau lòng như vậy

Tôn An không hề nghĩ đến, con gái sẽ "làm phản cách mạng."

"Mẹ con thường xuyên giả trang thành đàn ông theo dõi ba con, có lúc còn cho con xem ảnh chụp hay video nữa." Tô Tiểu Nghệ cúi đầu, chầm chậm nói: "Ba lúc nào cũng nói dối, lúc tâm tình mẹ tốt sẽ châm chọc lại ông ấy, nhưng lúc không tốt sẽ vạch trần ông ấy. Hai người họ hễ có thời gian rãnh lại ầm ĩ, mỗi lần cãi nhau đều nói muốn ly hôn...Hôm đó, mẹ không ở bên cạnh chỉ con làm bài tập, khoảng 7 giờ mẹ thay đồ con trai rồi đi ra ngoài.”

Tiêu Tiêu đưa cô bé xem hình ảnh trong video giám sát, cô bé nhìn màn hình rồi chỉ chỉ bóng lưng thiếu niên đang cúi đầu: "Chính là người này."

Trong video giám sát không có hình ảnh lúc người này trở về, Tô Tiểu Nghệ luôn luôn trầm mặt, lúc sau chủ động nói: "Mẹ đi vào từ con sông nhỏ ở phía sau."

Theo chỉ điểm của cô bé, bọn họ tìm được công cụ gây án mà Tôn An ném xuống sông: một đôi bao tay, một đôi giày, một cái kính râm, một cái khóa vạn năng, một cái khăn lụa màu cà phê, và một đống đá vụn gần đó.

Sợi vải trên khăn lụa trùng khớp với sợi vải trên người Tô Nghiệp Hoa, Tôn An không còn gì để nói, thành thật nhận tội.

Cô ta chỉ là tức giận đến bắt kẻ gian da^ʍ, quán bar đó cô ta rất quen thuộc, khi thấy chồng ngất trên đất, mấy cô gái kia đều không để ý đến ông ấy vội vàng rời đi. Nhân cơ hội đó, cô ta liền nhịn không được trợ giúp một chút.

"Tôi chỉ véo hắn mấy cái thì ý thức của ông ấy không còn tĩnh táo, như vậy là được rồi." Tôn An nhìn khăn lụa: "Sau khi trở về, tôi cảm thấy sợ hãi, nên từ phía sau đi vào, còn vứt mấy thứ đó đi."

Cô ta biết rõ trong thang máy có camara, nên đi bộ trở về nhà. Về nhà, sau khi tắm rửa, bỏ quần áo vào trong máy giặt, sau đó cô ta đi xử lý từng túi rác.

Tư Hoa Lâm nhìn chằm chằm cô ta: "Nếu Tô Nghiệp Hoa không đáng tin cậy như vậy, sao cô không ly hôn với anh ta?"

Tôn An cười khổ: "Tôi theo dõi anh ta là muốn thu thập chứng cứ bên ngoài rồi ly hôn."

Biết được con gái giúp mình "tự thú", thái độ của Tôn An liền thay đổi 180o. Bây giờ cô ta đang cúi đầu ngồi trên ghế, trên mặt yên tĩnh ôn nhu, làm sao cũng không giống người lúc nãy cầm dao uy hϊếp cảnh sát.

Tô Tiểu Nghệ được thân thích của Tô gia đưa về, trước khi đi còn quay đầu lại nhìn cánh tay băng bó của Lâm Tế Du. Lâm Tế Du khẽ cười với cô bé, làm động tác gọi điện thoại.

Hàn Tiểu Dĩnh cảm thấy ngoài ý muốn nhìn anh, ánh mắt có chút u oán.

Sau khi phá án, tất cả mọi người đều vui vẻ, truyền thông cũng mừng rỡ, kết quả như vậy, cũng không phát sinh thêm bất hạnh nào nữa.

Cuối cùng, Tiêu Tiêu cũng nghênh đón hai ngày nghỉ ngơi hoàn chỉnh, buổi sáng cùng mẹ đánh tennis, buổi chiều đi thành phố địa chất xem triển lãm với bố, buổi tối hẹn bạn bè đi ca hát, lịch trình được sắp xếp rất ổn thỏa đấy.

Trước khi ngủ mới nhớ tới Lâm Tế Du đã gọi điện thoại cho cô. Cô vừa lâu tóc vừa gọi lại, giọng nói Lâm Tế Du vẫn nhàn nhạt như cũ nhưng không hề có vẻ mất hứng: "Không có việc gì, muốn hỏi em sáng mai có rãnh không thôi."

Tiêu Tiêu sửng sốt một chút: "Muốn rủ em đi chơi hả?"

Lâm Tế Du nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng: "Đi Bắc suối câu cá." Tiêu Tiêu vui vẻ đáp ứng, cúp điện thoại, cô nằm chết dí trên giường mềm nhũn trở mình.

.

Thiên đường Bắc suối thực ra chỉ là một con suối nhỏ nhân tạo do con người tạo ra, nuôi rất nhiều tôm cá để du khách câu. Khi đến gần, thường thấy đàn cò trắng bay đến gần suối kiếm ăn, cho nên có nhiều du khách đến đây chơi hơn mấy chỗ khác.

Lúc Tiêu Tiêu đến nơi đã thấy Lâm Tế Du cầm cần câu đứng ở cửa ra vào đợi đã lâu, Tiêu Tiêu vừa định chào hỏi, đột nhiên phát hiện bên cạnh anh còn có một người, cao chưa tới lưng Lâm Tế Du, đội cái mũ che nắng, lưng cõng cái cần câu nhỏ.

Tô Tiểu Nghệ!

Tiêu Tiêu chạy chậm tới, Lâm Tế Du cười với cô, Tô Tiểu Nghệ cũng la lên "Dì Tiêu", giọng nói rất nhỏ, giống như là "vợ bé".

Thường ngày Tiêu Tiêu rất tùy tiện, nhưng cũng có bản năng làm mẹ, nhìn hai người đồng bệnh tương liên đứng cùng một chỗ, trong lòng tràn đầy thương tiếc. Lâm Tế Du lớn như vậy rồi, trên mặt hoàn toàn nhìn không ra biểu tình gì, đương nhiên không cần cô đến dỗ dành vết thương cũ năm xưa, nhưng Tô Tiểu Nghệ thì vẫn còn chờ phát quyết của mẹ và bà nội.