Chương 39

Tô Tiểu Nghệ còn nhỏ tuổi nên không hiểu được anh đang " làm phản ", tự ý quyết định phân chia chú Lâm và mình thành một phe, còn đem Tiêu Tiêu trở thành phe địch.

Hôm nay, phe địch hoàn toàn bị đá ra khỏi mắt, đương nhiên bé vui sướиɠ biết bao.

Thậm chí bé còn nghĩ, nếu chú Lâm không già đi, đợi đến khi bé trưởng thành sẽ đến cứu vớt chú, rất phù hợp đấy.

Không phải cùng một thế giới, làm sao có thể nói chuyện yêu đương được.

Hai người một lớn một nhỏ mang đầy tâm sự ngồi bên tảng đá, sau khi Tô Tiểu Nghệ mốc mồi câu được Lâm Tế Du giúp đỡ thả xuống sông, sau đó bé bắt đầu lốp ba lốp bốp nói chuyện.

Lâm Tế Du xụ mặt nghe cô bé nói chuyện.

Tô Tiểu Nghệ kể các chuyện xấu của ba bé, rồi kể mẹ bé điên cuồng như thế nào, rồi kể bà nội bé yêu thương nhưng tính tình khó chịu ra sao. Nói xong nói xong cô bé liền òa khóc, dù sao cô bé vẫn còn nhỏ, tuy rất hận bố, nhưng khi nghĩ đến chỉ trong một đêm người thân đều cách xa bé liền cảm thấy rất cô đơn và tịch mịch.

Lâm Tế Du cầm khăn tay lau mặt cho bé, nhẹ giọng an ủi, chợt nghe thấy tiếng hoan hô từ trong phòng bên kia truyền đến liền không nhịn được xoay đầu nhìn lại.

Nhìn Tô Tiểu Nghệ giống như nhìn chính bản thân mình năm xưa, Lâm Tế Du cảm thấy sự âm u chôn chặt trong lòng như đang trào ra. Hơn nữa, bây giờ anh có chút hối hận khi đó đã chọc tới cô bé.

Cô bé thấy chú không nói gì thì nghĩ rằng chú có thể hiểu được lòng bé, nên ngồi đây tìm một chút an ủi của chú. Trên thế giới này chỉ còn lại duy nhất một người giống bé nhưng không phải người thân của bé chính là chú.

Chỉ vì ích kỷ, bé không thèm để ý đến lập trường của chú dù chỉ một chút

Sự đồng tình của Lâm Tế Du không phải không có giới hạn, anh đã sớm qua cái thời niên thiếu mỗi ngày mang vẻ mặt âm trầm vội vàng đi qua sân trường. Bây giờ, anh đã đi làm, kỹ năng chuyên nghiệp, hiểu được giao tiếp xã giao cơ bản, rồi phấn đấu vì tương lai sau này.

Anh không muốn sống như bố mẹ mình, tuy tính cách mình có chút thiếu hụt, nhưng vẫn có quyền tìm kiếm hạnh phúc chứ. Mà ở trong mắt anh, sinh hoạt gia đình là một phần không thể thiếu nhất.

Lúc mới bắt đầu, anh cảm thấy Tiêu Tiêu hô to gọi lớn nên có chút thô lỗ.

Thế nhưng cô gái này can đảm cẩn trọng, lòng dạ không tệ, còn dìu mình lúc đi cầu thang. Lâm Tế Du nhớ lại cảnh cô đánh bóng bàn, trong lòng hơi nhớ nhớ.

Tô Tiểu Nghệ còn ở đằng kia phàn nàn: "Sao cá lại không cắn câu chứ."

Lâm Tế Du trầm tư một chút, quyết đoán đứng lên: "Con ngồi đây đợi một lát, chúng tôi sẽ quay lại sau."

.

Lâm Tế Du đứng ở góc cua tại cửa ra vào mua một lon nước ngọt, đặc biệt còn cắm thêm ống hút.

Tiêu Tiêu ưa thích nước ngọt này lạnh lạnh kí©h thí©ɧ yết hầu, hình như không có cái gì cô ấy không thích cả, còn ống hút, lúc anh đi xem mắt đều thấy mấy cô gái đó uống đồ lạnh đều rất thích uống bằng ống hút. Vừa tao nhã vừa thuận tiện, còn không làm bẩn quần áo.

Anh cầm theo đồ uống trở về phòng vừa rồi, chỗ Tiêu Tiêu đã đổi thành nam nữ phối hợp đánh đôi.

Lưng Tiêu Tiêu đối diện cửa, đuôi ngựa bị cô ấy dùng cột tóc quấn lên, từ phía sau nhìn lại như một búi tóc cong vẹo, theo động tác của cô ấy mà lắc lư. Cùng hợp tác với cô ấy chính là nam sinh trường cấp 3 lúc đầu đấu với cô ấy. Lúc Lâm Tế Du tiến vào, vừa vặn lúc nữ sinh đối diện không đánh trả được, Tiêu Tiêu cầm vợt gõ gõ trên mặt bàn, huýt sáo đầy đắc ý: "Sáu trái rồi! Đổi người!"

Học sinh cấp 3 kia còn hung hăng càn quấy hơn cả cô ấy, trực tiếp đập mặt bàn: "Đổi người! Đổi người!" Nói xong, cầm khăn mặt lau mồ hôi, thuận tay lấy nước khoáng đổ lên khăn, rồi đưa cho Tiêu Tiêu

Tiêu Tiêu cũng nhanh chóng nhận lấy, lau mồ hôi trên mặt rồi trả lại cho cậu ta. Động tác liên tiếp quen thuộc cực kì, đâu giống như mới quen được mấy tiếng đồng hồ, quả thực thân mật đến trình độ mập mờ.

Lâm Tế Du không để ý đến bọn họ trong lúc chiến đấu nên sinh ra cảm giác tương tác, mà chỉ cảm thấy hành động này rất chói mắt, thanh âm lại càng chói tai, nhìn một lát rồi đi ra ngoài. Lúc đi tới thùng rác thì quăng hết đồ uống vào đó.

Tô Tiểu Nghệ đang ngây người thì thấy Lâm Tế Du đen mặt đi tới, một tay còn ướt sũng. Tô Tiểu Nghệ nhanh chóng lấy khăn tay trong ba lô ra: "Chú Lâm, cho chú!"

Lâm Tế Du cầm lấy, vừa lau tay vừa ngồi xuống

Tô Tiểu Nghệ đang nói hăng xay chợt phát hiện Lâm Tế Du đang thất thần, mắt còn nhìn căn phòng đối diện.

Tô Tiểu Nghệ im lặng, lấy chân đá đá những đá vụn trên mặt đất. Lâm Tế Du nghe thấy tiếng động, xoay đầu nhìn cô bé: "Làm sao vậy?"