Chương 46

Lâm Tế Du dẫn mấy người Hạ Chử kiểm tra chiếc xe tải từ trong ra ngoài mấy lần, tìm thấy mấy cái đầu tàn thuốc và vân tay.

Trình Kiến Vân chia đội cảnh khuyển làm hai tổ nhỏ: một tổ điều tra địa điểm tìm thấy chiếc xe, một tổ điều tra hai trạm xe buýt cách đây hai con đường. Nhưng cuối cùng cũng không tìm được bóng dáng tên tội phạm.

Trạm xe buýt gần đây lại không có camara giám sát, cách duy nhất điều tra bây giờ là xem trang web taxi và hỏi thăm tài xế xe buýt ngày hôm đó đi qua hướng này để biết rõ tình hình.

Vã lại hung thủ còn dẫn theo đứa bé nên rất dễ nhận dạng.

Nhưng kết quả vẫn khiến mọi người thất vọng, tất cả tài xế đều nói chưa gặp qua đứa bé bảy tám tuổi này, vậy đứa bé này có thể tàng hình đi đâu chứ?

Quý Chí Mẫn bi quan hoài nghi có thể đứa bé đã bị sát hại: "Siêu thị lớn như vậy, muốn giấu người sống đã dễ, người chết thì càng dễ hơn."

Tư Hoa Lâm trừng mắt: "Cái siêu thị đó lão Trình đã lật tung ba lần rồi! Ngoại trừ nhà vệ sinh, còn lại mấy nơi khác đều có camara, một đứa bé lớn như vậy, có thể tàng hình chỗ nào chứ? Được rồi... Nếu như có chuyện đó thì cũng cần một chỗ để xử lý chứ, Tiểu Uông dẫn chó nghiệp vụ đi dạo mấy vòng chỗ đó vẫn không phát hiện vấn đề gì, vậy cậu nói giấu như thế nào hả?"

Quý Chí Mẫn tức thì im miệng không nói gì.

Tiêu Tiêu nhịn không được xen vào: “Dùng vật gì để cảnh khuyển ngửi vậy?"

Tư Hoa Lâm nói: "Giày, khuy áo, còn có đầu mẫu thuốc lá."

Tiêu Tiêu "À" một tiếng, Quý Chí Mẫn vẫn cảm thấy siêu thị có vấn đề, Tư Hoa Lâm cũng lười nói nhảm với anh ta: "Nếu cậu cảm thấy có vấn đề thì tự đi điều tra đi, có chứng cứ nào thì nói lại với tôi."

Lời còn chưa dứt, Diệp Thác như cơn gió tiến vào: "Công trường xây dựng ở phía Nam đào được hai bộ hài cốt!"

.

Khu phía Nam là huyện L mới được khai phá phát triển gần đây, bởi vì gần cảng nước sâu, những năm gần đây mới chuyển mấy khu công nghiệp qua, nhưng không có nhiều cư dân hộ gia đình sinh sống, mặc dù phí bảo hiểm tăng mỗi năm, nhưng vẫn có nhiều ngôi nhà bỏ trống.

Xe chạy nhanh tới khu phía Nam, xung quanh phủ một màu xanh đặc trưng phía Nam, từng mảng lớn cây bông vải và củ cải đường, không khí bắt đầu xen lẫn gió biển hòa cùng hóa chất của các công ty xí nghiệp nên mang một mùi hương kì lạ.

Công trường xây dựng nằm đằng sau cánh đồng bông vải, trên mặt đất bên cạnh công trường mọc rất nhiều bông hoa trắng.

Thi thể được phát hiện nằm sâu mấy mét dưới mặt đật, một cổ thi thể đã bị máy móc phá hủy, còn một cổ vẫn còn nguyên vẹn.

Lâm Tế Du mặc đồ bảo vào dẫn Âu Dương Hiểu nhảy xuống dưới, Bạch Dương cũng theo sau.

Người phụ trách công trình bị dọa sợ đến cháng váng, vừa thấy Hoàng Hạo xuất hiện liền chạy tới: "Đồng chí cảnh sát, nếu cần hỗ trợ gì chúng tôi sẽ phối hợp hết sức!"

Khu đất trống này trước kia là nhà máy chế dược, năm nay mới bán đi, công ty xây dựng đề nghị xây một khu trung cư.

Tin tức lớn như vậy rất nhanh đã kinh động đến chi cục thành phố, chi đội thành phố cũng phái người tới.

Mấy người Lâm Tế Du đã khám nghiệm mấy giờ liền, lúc đi lên toàn thân đều dính đầy bùn.

Âu Dương Hiểu báo cáo tình huống với Hoàng Hạo: "Phán đoán sơ bộ thì đây là hai bộ hài cốt của nam và nữ trưởng thành, thời gian tử vong khẳng định hơn bốn năm, nguyên nhân tử vong ban đầu là... tự sát."

Hoàng Hạo và chi đội thành phố đều mở to hai mắt: "Cái gì?"

Âu Dương Hiểu quay đầu nhìn Lâm Tế Du nói tiếp: "Theo như kiểm tra sơ bộ, trên người hai bộ hài cốt đều không có vết thương, nhưng xương đùi đều bị hoại tử, năm mặc âu phục, nữ mặc váy mặc dù hầu hết đều bị mục nát, đầu tóc đặc biệt được chải chỉnh tề, có sơn móng tay nữa."

Chi đội thành phố nhịn không được nói: "Ý cậu là một người đàn ông bị liệt và một người phụ nữ ăn mặc đẹp đến đây tự sát? Ở đây phát triển chưa tới vài năm, hoàn cảnh xung quanh rất kém, nếu muốn tự sát cũng phải tìm một nơi danh lam thắng cảnh chứ, nếu không thì im lặng nằm trên giường là được?"

Hoàng Hạo cũng cảm thấy không thể tưởng tượng được, nếu mà bây giờ thì nơi đây cũng không phải là một nơi tốt để tự sát.

"Điều tra thêm thời gian đóng cửa của nhà máy dược, a đúng rồi, vụ này bên anh Tống Chi phụ trách, chúng ta chủ yếu làm công việc hỗ trợ."

.

Tiêu Tiêu thở dài, gắp miếng củ niễng bỏ vào miệng, trong đầu chen chút rất nhiều ý tưởng, vừa muốn đuổi theo cẩn thận xem xét, liền bị vụt mất.

Lâm Tế Du gấp củ niễng trong mâm cơm ra không chừa một miếng đặt vào mâm cơm của cô, rồi cầm đũa gõ mặt bàn: "Ăn cơm!"

Tiêu Tiêu "A" một tiếng.

"Làm sao vậy?"

"Ai...." Tiêu Tiêu để đũa xuống "Bây giờ em đã biết tại sao trước kia bố em luôn ngồi xổm trong nhà vệ sinh lặng lẽ hút thuốc rồi, em còn nghĩ như vậy rất bảnh bao, xem ra... đều do những vụ án nhứt đầu kia làm hại. Em không sợ mấy việc đánh nhau bắt người, nhưng đυ.ng phải những vụ án vận dụng đầu óc như vậy, đều cảm thấy đau hết cả đầu."