Chương 48

Quý Chí Mẫn vội vàng xin tha.

Tiêu Tiêu ha ha cười không ngừng, có chuyện vui nên tinh thần cảm thấy thoải mái, không thèm so đo với anh ấy, cô mở quyển sổ có ghi địa chỉ nhà máy dược, chỉ chỉ: "Lát nữa chúng ta đi nhà máy dược hay vẫn đi tìm tin tức đứa trẻ bị mất tích?"

"Nhìn em đắc ý kìa! Đợi Tư tổ thông báo, nhưng mà vụ kia nghe nói chi đội thành phố tiếp mà." Quý Chí Mẫn nhìn thoáng qua cửa sổ, mơ hồ thấy có người tới "Em là con gái phải kìm nén một chút chứ! Em không sợ dọa người kia chạy mất à?"

"Nếu chạy mất thì em theo đuổi lần nữa."

"Ha ha ha ha ha, vậy em theo đuổi anh đi, anh rất dễ theo đuổi, chỉ cần mỗi ngày giúp anh giặt quần áo, mát xa, trải giường chiếu, không được tiêu tiền bậy bạ, không được giận dỗi, lễ tết thì mua quà, sinh nhật thì tặng hoa hồng. Nếu em làm được như vậy thì cả đời anh thuộc về em."

Tiêu Tiêu khép sổ lại, vừa muốn mở miệng, thì nghe "Ầm" một tiếng, cửa phòng liền bị đẩy ra. Lâm Tế Du mang vẻ mặt u ám đi tới, Tiêu Tiêu lập tức im bặt, Quý Chí Mẫn lộ vẻ mặt như đang xem kịch vui.

Lâm Tế Du hung hăng trừng mắt nhìn hai người bọn họ, xoay người rời di, Tiêu Tiêu vội vàng đuổi theo anh.

Quý Chí Mẫn đi theo vài bước: "Đừng hiểu lầm, chúng tôi hay nói giỡn với nhau thôi mà." Giọng nói kéo dài, Lâm Tế Du nghe thấy lại càng tức giận, nhanh chân biến mất.

Tiêu Tiêu quay đầu nhìn Quý Chí Mẫn làm động tác "Anh hại chết em rồi", chạy chậm đuổi theo: "Chủ nhiệm Lâm, chủ nhiệm Lâm!"

Lâm Tế Du đi thẳng đến bảng thông báo của đồn công an mới dừng bước, quay đầu trừng mắt nhìn cô. Tiêu Tiêu bị anh nhìn chằm chằm trong lòng có chút yếu ớt: "Hay nói giỡn vói nhau hả?"

"Em đi theo tôi làm gì, không phải nếu tôi chạy mất, em lại theo đuổi tôi một lần nữa sao."

"..."

"Quý Chí Mẫn dễ theo đuổi hơn tôi ư."

"Chúng em chỉ nói giỡn thôi mà."

Tiêu Tiêu vừa vặn đưa lưng về phía bảng thông báo, theo góc độ của Lâm Tế Du nhìn sang, vừa vặn có thể thấy một khẩu hiệu quảng cáo sau đầu cô.

"Tuân kỷ tuân theo luật pháp", "Tuân" chữ phía trên hoàn toàn rủ xuống rơi xuống, nhìn xem như một bị đè ép "Qua" chữ. ("遵纪守法", "遵" 字上方完全垂落下来, 看着像个被压扁的"过" 字.)

Anh càng nhìn càng thấy tức giận, nhịn không được nói: "Còn có, khi nào thì em theo đuổi tôi hả?"

Tiêu Tiêu còn đang tổ chức lại ngôn ngữ tranh thủ cơ hội giải thích, nghe anh hỏi, hơi ngạc nhiên "A" lên.

Lâm Tế Du cau mày, vẻ mặt hiếm khi kích động: "Rõ ràng là tôi đề nghị "Thử tìm hiểu nhau trước". Với lại, mỗi lần gặp mặt đều là tôi chủ động hẹn trước. Lúc đi câu cá không phải là do tôi chủ động hẹn trước đó sao?"

Tiêu Tiêu gật đầu: "Đúng vậy." Nhưng mỗi lần đều do cô điều hòa không khí, cô còn chủ động thúc đẩy nữa mà.

"Lỡ hẹn xem mắt cũng là em không phải sao!"

"..."

"...Làm sao em có thể không biết xấu hổ nói em theo đuổi tôi trước?"

Rốt cuộc Tiêu Tiêu cũng hiểu trọng điểm nổi giận của anh, giật mình nhìn anh: "Nhưng mà, là em thổ lộ với anh trước mà."

.

Lần thư năm Quý Chí Mẫn đi tới cửa nhìn, thiếu chút nữa cầm chén nước của Tư Hoa Lâm lên uống.

"Lén lén lút lút ở đây làm gì?"

Quý Chí Mẫn hướng bên ngoài dương dương tự đắc hất cằm: "Có thấy tiểu Tiêu và cá trích đông lạnh không?"

"Cá trích đông lạnh cái gì, nói thật dễ." Tư Hoa Lâm bất mãn ngồi xuống "Không thấy, sao vậy?"

Quý Chí Mẫn lại nhìn ra bên ngoài: "...Không có gì, tiểu Tiêu không phải là động nghiệp của tôi sao?"

"Ai" Tư Hoa Lâm kéo anh ta ngồi xuống "Không phải cậu theo đuổi tiểu Hàn ư, đừng nhìn chằm chằm vào mấy nữ đồng nghiệp khác. Chén của mình còn chưa ăn xong lại nhìn trong nồi làm gì, người trẻ tuổi mấy người làm sao lại không có đạo đức như vậy."

"Tôi không có đạo đức ư?" Quý Chí Mẫn không vui nói "Tư tổ, trong chén tôi không có!"

"Không có thì từ từ tìm, cần gì phải gây khó dễ cho cá trích... cho Lâm Tế Du, tuổi cậu ấy cũng không còn nhỏ nữa, khó được một người lọt vào mắt cậu ấy, cậu việc gì phải ngáng chân cậu ấy chứ?"

"Tôi có làm gì ngáng chân cậu ấy, tôi còn ước gì cậu ấy nhanh chóng giải quyết vấn đề cá nhân, miễn cho mấy cô gái nhỏ tương tư." Quý Chí Mẫn ngang nhiên kéo cái ghế qua ngồi "Tôi nói cho Tư tổ nghe, tất cả là do cậu ấy đấy. Tôi với tiểu Tiêu là quan hệ hợp tác thì cùng nhau ăn cơm không phải rất bình thường sao? Lúc trưa, chúng tôi ngồi ở đăng kia ăn cơm, cậu ấy tự nhiên bưng mâm cơm đến, cũng không nói chuyện, chỉ ngồi cùng bàn với chúng tôi, tôi và tiểu Tiêu bàn bạc về vụ án, cậu ấy tự nhiên gấp thịt băm củ niễng bỏ vào mâm của tiểu Tiêu, còn trừng mắt nhìn tôi nữa chứ,... cái ánh mắt sắt như đao ấy anh cũng biết, cùng với khuôn mặt lạnh lùng của cậu ấy nữa, nhìn tôi như nhìn người chết... Lúc nãy cũng thế, chúng tôi đang đứng đó nói giỡn với nhau, cậu ấy liền bày ra vẻ mặt bắt gian tại giường. Không nói đến tâm lý cậu ấy có vấn đề, tư tưởng cậu ấy quá xấu, quá phong kiến."