Chương 54: Vụ án thứ 12 - Bóng ma mộ địa (4)

“Cô vội cái gì?” Đội trưởng Triệu nói. “Có tin gì thế?”

Cô cảnh sát trấn tĩnh lại, nói: “Đã tìm được lai lịch thi thể, là Phùng Cường, đồn trưởng đồn cảnh sát Thành Quan thuộc Công an huyện Đông Kiều.”

“Gần đây anh ta có đi công tác đâu không?” Đội trưởng Triệu rất quan tâm đến địa điểm gây án.

“Chắc chắn là không, trước khi mất tích, anh ta luôn ở huyện Đông Kiều. Hai hôm trước, sau khi cùng vài doanh nhân trong khu vực đi hát karaoke về thì mất tích.” Cô cảnh sát trả lời.

“Hung thủ rất không đơn giản, chở thi thể mấy trăm cây số tới tận đây chôn giấu.” Đội trưởng Triệu nói.

Tôi uống một ngụm nước, nói: “Không có gì lạ. Rất nhiều tội phạm thường tìm tới địa bàn mà mình quen thuộc để chôn giâu thi thể, làm như vậy, họ sẽ cảm thấy vững dạ hơn.”

“Từ hệ thống camera giám sát của thành phố có phát hiện thêm được gì không?” Phó chủ tịch huyện muốn khoe khoang thành tích của mình trong việc phát triển hệ thống camera giám sát trong thành phố.

“Đã điều tra từ lâu rồi.” Đội trưởng Triệu nói. “Chất lượng camera kém quá, ban đêm không thể nhìn rõ biển số xe.”

Phó chủ tịch huyện mấp máy miệng mấy cái rồi im thin thít.

“Tổ công tác của chúng tôi đang trên đường đến Đông Kiều, chắc chắn sẽ tìm ra chút ít manh mối từ hệ thống giám sát của KTV.” Cô cảnh sát bổ sung. “Tổ công tác hỏi ý kiến của tổ chuyên án, các anh có cần phái người đi không?”

Đội trưởng Triệu nhìn tôi như muốn hỏi ý kiến.

Tôi lắc đầu, nói: “Nếu hung thủ đã quen thuộc với khu vực của chúng ta, hơn nữa, hắn còn cướp và gϊếŧ tài xế taxi ở khu vực này rồi lấy được cả xe, điều đó chứng tỏ hắn phải là người vùng này. Cho nên tôi nghĩ, chúng ta cứ ở lại đợi tin là được. Nếu như có được thông tin về nghi phạm, còn có thể đến nhà tìm hắn.”

Đội trưởng Triệu gật đầu đồng ý, phó chủ tịch huyện tuyên bố giải tán cuộc họp, mọi người thu dọn sổ sách quay về, nôn nóng chờ đợi tin từ phía tổ công tác tại huyện Đông Kiều.

*

Trong khách sạn, tôi ngồi trước máy tính, mở xem ảnh chụp của vụ án. Bỗng nhiên, vết máu tròn in hình huy hiệu cảnh sát trên ghế ngồi đã thu hút sự chú ý của tôi. Tôi phóng to tấm ảnh, quay ngược quay xuôi quan sát, cứ cảm thấy có gì đó rất quen.

Đột nhiên, trong cái đầu còn ong ong nhức vì cảm lạnh bỗng lóe lên một tia sáng, tôi vội vàng cắm USB vào máy, mở tư liệu của toàn bộ vụ án Vân Thái ra xem.

Tôi nhìn chăm chăm vào màn hình máy tính, lần lượt xem từng tấm ảnh trong vụ án Vân Thái. Trong ấn tượng của tôi, hình như tôi đã từng trông thấy cái dấu vết hình tròn thế này ở đâu rồi thì phải, không lẽ hôm nay lại chính là ngày phá được vụ án Vân Thái?

Tôi ngồi lì trước màn hình máy tính xem ảnh suốt ba tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng tìm ra được hình ảnh in trong trí nhớ của tôi.

Đó là tấm ảnh chụp hiện trường vụ án nữ sinh bị sát hại rồi hãʍ Ꮒϊếp từ ba năm về trước, bên cạnh thi thể cô nữ sinh có một dấu mông còn mới, sau khi đối chiếu với dấu vết tại hiện trường, đó không phải là dấu mông của nữ sinh. Do dấu mông không có điểm gì đặc biệt nên đã bị bỏ qua. Lúc trước, khi tôi xem ảnh của vụ án này, đã nhận ra bên rìa dấu mông có một vết lờ mờ, nhưng do ảnh chưa qua xử lý nên chỉ có chút ấn tượng mơ hồ.

Tôi gọi chuyên viên xử lý ảnh của Công an huyện đến, chưa đầy một tiếng đồng hồ đã khiến cho dấu vết bên rìa dấu mông trong ảnh nét hơn cả chục lần. Đó chính là vết in của chiếc cúc trên quần áo cảnh sát!

Tôi sung sướиɠ đến nỗi tay chân quýnh quáng, chụp ngay lấy điện thoại, bấm số gọi cho phân đội trưởng Hoàng: “Anh, anh, em đã phát hiện ra một manh mối vô cùng quan trọng của vụ án Vân Thái! Một manh mối cực kỳ quan trọng đấy!”

Phân đội trưởng Hoàng đang bận họp, hạ thấp giọng hỏi: “Manh mối gì?”

“Em phát hiện ra một dấu vết, từ đó có thể phán đoán hung thủ mặc quần cảnh sát.” Tôi nói.

“Cảnh sát?” Phân đội trưởng Hoàng kinh ngạc hỏi.

“Không chắc lắm, cũng có khả năng là bảo vệ, trật tự đô thị gì đấy,” tôi nói, “tất cả những người làm nghề phải mặc đồng phục na ná kiểu cảnh sát, đều có khả năng.”

Phân đội trưởng Hoàng yên lặng một lát rồi nói: “Vậy thì có tác dụng gì? Giờ chúng ta chẳng có chút manh mối nào cả, mặc kệ hắn làm nghề gì, cứ khả nghi là lôi đi làm xét nghiệm ADN hết. Hơn nữa, em dám khẳng định chắc chắn là có thể loại trừ hết những nghề không phải mặc đồng phục chứ?”

Phân đội trưởng Hoàng nói đúng, tôi nghe mà cứng họng. Đúng vậy, nếu như hung thủ có bạn bè người thân làm nghề có liên quan, quần thừa cũng có thể cho hắn mặc mà? Tóm lại vẫn cứ phải căn cứ vào xét nghiệm ADN.

Tôi nói: “Anh nói phải, vậy thì các anh cứ tiếp tục sàng lọc đi nhé, nhưng em nghĩ vẫn phải tìm kiếm có trọng điểm.”

“Anh biết rồi.” Phân đội trưởng Hoàng ngắt điện thoại.

Tôi nằm vật xuống giường, nhìn chong chong lên trần nhà. Tên yêu râu xanh kia đến khi nào mới bị sa lưới pháp luật đây?

*

Đến giờ ăn, tôi xuống nhà ăn dưới tầng ăn cơm tự chọn. Vừa nuốt được hai miếng, điện thoại lại réo lên, tôi dự cảm là có tin tốt lành.

“Ăn chưa?” Đội trưởng Triệu hỏi.

“Tôi đang ăn đây.” Tôi vừa lụng bụng vừa lùa cơm như rồng cuốn, tôi biết là sẽ phải tới tổ chuyên án ngay.

“Vụ án đã có bước đột phá quan trọng, mười phút nữa tổ chuyên án họp khẩn nhé.”

Quả đúng là vụ án đã có bước đột phá quan trọng, tôi không thể không thán phục hiệu quả công tác của các điều tra viên.

Qua những hình ảnh ghi lại trong hệ thống camera giám sát của quán karaoke Doanh Hoàng huyện Đông Kiều, đã phát hiện ra vào ba ngày trước, cũng chính vào buổi tối Phùng Cường tử nạn, anh ta đã xích mích với một người đàn ông lạ mặt.

Qua hình ảnh camera có thể thấy, Phùng Cường và một người đàn ông đang lôi kéo một cô tiếp viên, một đám nhân viên phục vụ đang xúm vào khuyên can nhưng thực chất lại là bênh vực Phùng Cường. Gã đàn ông lạ mặt đạp Phùng Cường một cái, Phùng Cường có vẻ đã uống quá chén nên ngã nhào. Sau đó, Phùng Cường bò dậy, rút khẩu súng giắt ở thắt lưng ra, chỉ vào đầu gã lạ mặt. Cuối cùng, gã đàn ông kia phải quỳ xuống xin xỏ, rồi chạy khỏi quán karaoke.

“Nhìn qua camera giám sát, mọi chuyện đã rất rõ ràng.” Đội trưởng Triệu nói. “Theo kết quả điều tra, tối hôm đó Phùng Cường và mấy doanh nhân tới KTV giải trí, có chỉ định một tiếp viên tới rót rượu, nhưng lúc đó cô này đang tiếp chuyện một người đàn ông khác. Thế là Phùng Cường liền tới phòng bao của người kia giành tiếp viên nên mới xảy ra xích mích.”

“Người đàn ông kia tới đó một mình à?” Tôi hỏi.

Đội trưởng Triệu gật đầu, nói: “Chỉ đi có một mình.”

“Hay là bồ của cô tiếp viên đấy thế?” Tôi hỏi.

“Cô ta một mực phủ nhận, chúng tôi đang điều tra.” Đội trưởng Triệu nói.

“Người thế này mà là cảnh sát à? Du côn thì có.” Đại Bảo khinh thường ra mặt. “Chết cũng không hết tội.”

“Tóm lại,” đội trưởng Triệu nói, “người đàn ông trong dữ liệu camera chính là nghi phạm số một. Chúng tôi đã trích xuất được hình ảnh rõ nét của hắn từ đoạn video, hiện đang điều tra nhân thân. Nếu hắn là người trong huyện chúng tôi thì có thể khẳng định hắn chính là hung thủ.”

“Đâu có dễ điều tra thế? Các anh có tìm nổi không?” Phó chủ tịch huyện cất giọng khinh khỉnh.

Đội trưởng Triệu chẳng thèm đáp lại.

Tôi cũng phát bực trước thái độ của ông ta, bèn nói: “Tôi nghĩ chúng tôi sẽ nhanh chóng tìm ra hành tung của đối tượng này.”

Tất cả mọi người, gồm cả đội trưởng Triệu, đều kinh ngạc nhìn tôi.

Tôi dừng lại một lát, sắp xếp lại mạch tư duy rồi nói: “Có thể nói, hung thủ sát hại Phùng Cường là có nhân tố ngẫu nhiên, nhưng sát hại Tề Hiền chắc chắn là có mục đích rõ ràng.”

“Anh dựa vào đâu mà nói như vậy?” Đội trưởng Triệu cũng đang ngẫm nghĩ.

Tôi nói: “Các anh nghĩ xem, sau khi hung thủ sát hại Tề Hiền gần nửa tháng mới đến Đông Kiều sát hại Phùng Cường. Nếu Tề Hiền có người thân, sau khi Tề Hiền và xe của anh ta mất tích, người nhà sẽ lập tức báo công an, vậy thì hung thủ liệu có dám ung dung lái chiếc xe ăn cướp trở lại huyện này hoặc đi đi lại lại giữa huyện này với huyện Đông Kiều không?”

“Đúng thế!” Đội trưởng Triệu nói. “Nếu Tề Hiền có người thân đi báo án thì cảnh sát giao thông sẽ nhanh chóng tìm ra chiếc taxi chưa hề được ngụy trang này.”

“Hay nói cách khách,” tôi nói, “có lẽ hung thủ hiểu rất rõ về Tề Hiền, hắn biết rằng cho dù Tề Hiền mất tích cũng sẽ không có người thân hay bạn bè nào đi tìm anh ta nên hắn mới dám nghênh ngang lái xe của anh ta đi khắp nơi.”

“Anh hiểu rồi.” Đại Bảo ngắt lời tôi. “Ý em là, rất có khả năng hung thủ không quen biết Phùng Cường nhưng chắc chắn có quen biết Tề Hiền, hơn nữa còn hiểu rất rõ về tình hình của Tề Hiền.”

Tôi gật đầu, nói: “Tề Hiền sống độc thân, khép kín, bình thường ít qua lại với người khác, vậy nơi mà anh ta có khả năng quen biết người khác nhất chính là quán mì mà thường ngày anh ta vẫn tới đó ăn.”

“Hay lắm!” Đội trưởng Triệu liếc xéo tay phó chủ tịch huyện rồi ngẩng cao đầu nói. “Chúng ta hãy mang tấm ảnh này tới hỏi ông chủ quán mì xem, chưa biết chừng lại tìm ra manh mối, anh bảo có đúng không?”

Tôi không trả lời, cũng liếc về phía tay phó chủ tịch huyện đang cắm cúi uống trà, thầm nghĩ, xem về sau ông còn dám coi thường cảnh sát hình sự chúng tôi nữa không?

“Còn nữa, đừng quên nhé,” Đại Bảo sợ chúng tôi quên mất phát hiện của mình, “rất có thể hung thủ là kẻ thích ăn thịt muối nhưng không biết cách làm món thịt muối. Rắc muối lên thi thể là một thủ đoạn rất hiếm gặp đấy.”

*

Sự việc còn thuận lợi hơn rất nhiều so với tưởng tượng, ông chủ quán mì vừa nhìn một cái đã nhận ra người trong tấm ảnh là Cát Mạnh Mạnh, sống ở ngay khu dân cư bên cạnh công ty taxi.

Chúng tôi tiện đường tìm tới ngay chỗ ở của Cát Mạnh Mạnh điều tra, không chỉ tìm thấy vật liệu và dụng cụ chế tạo bom mìn, mà còn bí mật lấy được mẫu ADN của Cát Mạnh Mạnh.

Điều quan trọng nhất là chúng tôi đã phát hiện ra một tấm bản đồ trên bàn của hắn. Đây là tấm bản đồ toàn huyện Đông Kiều, trên đó có vài chỗ được khoanh tròn bằng bút đỏ.

“May mà chúng ta kịp thời phá án!” Đội trưởng Triệu kêu lên. “Hắn định đi cướp ngân hàng đấy!”

Tôi cứ ngỡ mình sẽ được tận mắt chứng kiến một màn đọ súng, nhưng sư thật lại không hề ly kỳ như trên phim ảnh. Tối hôm đó, nhân lúc Cát Mạnh Mạnh đang say giấc nồng, các trinh sát đã lẳng lặng mở cửa nhà hắn, tóm cổ hắn ngay trên giường ngủ. Thậm chí ngay trước khoảnh khắc tay bị tra vào còng, hắn vẫn ngáy như sấm.

Cát Mạnh Mạnh là người huyện Đông Kiều, năm năm trước tới huyện này làm việc, nhưng trong thời gian ấy, hắn đã dính vào ma túy.

Khi đã sa vào nghiện ngập thì chẳng khác nào cắm vào người một cái máy hút máu liên tục, khoản tiền tích lũy trong vài năm nhanh chóng đội nón ra đi, Cát Mạnh Mạnh đã sa chân vào con đường lầm lạc.

Hắn tìm hiểu qua một vài cuốn sách, từ từ thu thập các vật liệu và dụng cụ cần thiết để chế tạo bom mìn. Đồng thời, hắn sát hại Tề Hiền là người hắn quen biết ở quán ăn để cướp xe của anh ta làm phương tiện giao thông, định đi cướp ngân hàng.

Sau khi làm xong quả bom tự chế, hắn lái xe tới huyện Đông Kiều tìm hiểu về các ngân hàng ở đấy. Trong khi đi lại tại đó, cơn du͙© vọиɠ bỗng nổi lên, hắn bèn tìm đến một quán karaoke không đàng hoàng để mua vui.

Nào ngờ, lại gặp phải tên ác bá Phùng Cường.

Nhìn bề ngoại, Cát Mạnh Mạnh quỳ xuống cầu xin Phùng Cường là đã nhận thua, nhưng không ai biết lúc đó hắn sung sướиɠ đến thế nào. Hắn nghĩ ông trời đúng là đã giúp hắn, hắn muốn đi cướp ngân hàng, ngoài quả bom tự chế có thể phá vỡ kính chống đạn, hắn còn cần một khẩu súng.

Cát Mạnh Mạnh ra khỏi quán karaoke, lên chiếc taxi đã cướp được nấp ở ngoài cổng. Đến khi thấy Phùng Cường ngật ngưỡng đi ra, hắn vội đội chiếc mũ rộng vành sùm sụp, lái xe đến bên cạnh Phùng Cường.

Thế là Phùng Cường bước luôn lên chiếc xe ăn cướp, lại còn nằm vật ra ngủ say sưa. Đương nhiên, cuộc đời anh ta đã chấm dứt ngay trong cơn mộng đẹp.

Như Đại Bảo đã đoán, Cát Mạnh Mạnh đúng là một gã rất thích thịt, lần nào đến quán mì, hắn cũng gọi lạp xường, thịt muối. Trước khi chôn nạn nhân, hắn đã rắc muối lên thi thể vì mong xác chết không bị thối rữa giống như lạp xường và thịt muối, để không ai phát hiện ra. Đợi tới ngày hắn cướp ngân hàng thành công, sẽ chẳng ai bắt được hắn nữa.

Nếu như không phải ma xui quỷ khiến cho Thẩm Tam đυ.ng đầu Cát Mạnh Mạnh trên núi hoang thì kế hoạch của gã nghiện này sẽ được tiến hành suôn sẻ. Hắn vẫn có thể nghiên cứu tiếp quả bom tự chế mới, còn công an huyện Đông Kiều vẫn phải náo loạn tìm kiếm tay đồn trưởng mất tích và khẩu súng của anh ta.

*

Trên xe trở về, Lâm Đào nói: “Tớ cảm thấy cuộc đời của Tề Hiền đúng là bi kịch. Một người thật thà chân chất, khó khăn lắm mới có được một người bạn, thế mà lại bị chính người bạn ấy sát hại.”

Tôi nói: “Đều là chọn nhầm bạn cả. Tôi cũng chọn nhầm bạn đấy thôi, sao hai người vẫn chưa đi thi bằng lái xe nhỉ?”

“Tay đồn trưởng ấy đúng là đáng kiếp,” Đại Bảo nói, “chẳng trách hình tượng của cảnh sát chẳng ra gì, đều là tại con sâu làm rầu nồi canh cả. Chúng ta phá cả trăm vụ án để gây dựng hình tượng, thế mà lại bị một kẻ như hắn đạp đổ hết.”

Tôi thở dài: “Đến khi nào toàn bộ giới cảnh sát không còn thấy tiền mờ mắt, thật sự một lòng vì dân phục vụ thì xã hội này mới có thể được bình yên. Thôi đừng bực bội nữa, cứ làm tốt phận sự của mình đi!”