Chương 60: Vụ án thứ 14 - Đứa trẻ trong cát (2)

Đầu óc tôi mụ đi sau tiếng hét kinh hãi của Đại Bảo, tay tôi khựng lại, tôi trợn mắt nhìn: “Cử động gì đâu, anh hét cái gì thế?”

Bác sĩ pháp y đều là những người tôn sùng khoa học, tôi cảm thấy nỗi kinh hãi của chính tôi khi nãy thật là nực cười.

“Lúc chúng ta đến đây đã thấy vết hoen tử thi, thi thể cũng cứng đờ rồi.” Bác sĩ Vương nói. “Chắc chắn là đã tử vong.”

Có rất nhiều bạn bè từng hỏi tôi, lúc các anh mổ xẻ người ta ra, không sợ nạn nhân vẫn chưa chết à? Tôi đã nói với họ, khi bác sĩ pháp y khám nghiệm tử thi, thường phải đợi nạn nhân tử vong được vài tiếng đồng hồ mới mổ, tức là khi đã xuất hiện vết hoen tử thi và hiện tượng co cứng tử thi. Vì vết hoen tử thi và co cứng tử thi chính là tiêu chuẩn quan trọng để xác định tử vong, khác về bản chất so với việc bác sĩ kết luận ai đó đã chết. Bác sĩ không thể đợi đến mấy tiếng sau, khi người chết xuất hiện các dấu hiệu tử vong mới tuyên bố họ đã chết, mà thường là khi không còn đo thấy các dấu hiệu sống nữa liền lập tức tuyên bố tử vong. Thế nhưng nếu gặp phải hiện tượng “chết giả”, sẽ xuất hiện tình trạng “xác chết sống dậy”. Còn pháp y bao giờ cũng phải đợi đến khi nhìn thấy triệu chứng tử vong mới bắt đầu khám nghiệm, cho nên không thể xảy ra khả năng “giải phẫu người sống” được.

Tôi di chuyển con dao mổ trong tay và đã hiểu chuyện gì vừa xảy ra, nói: “Anh đúng là nhìn gà hóa cuốc, tại người em bé nhẹ quá, khi chúng ta di chuyển dao mổ, thi thể sẽ động đậy. Còn người lớn đủ nặng nên mới không động đậy theo động tác của chúng ta.”

Đại Bảo cười ngượng nghịu: “Tại anh chưa giải phẫu trẻ nhỏ bao giờ.”

Sau khi khám nghiệm tử thi, chúng tôi xác nhận đứa bé đúng là đã bị chôn sống trong đống cát, tử vong do ngạt thở. Ngoài những triệu chứng bên ngoài mà chúng tôi nhìn thấy, trong đường hô hấp và thực quản của đứa bé có ít cát, đặc biệt là trong dạ dày có khá nhiều sữa trộn lẫn với cát. Nuốt là phản ứng chỉ có ở người sống. Ngoài ra, không phát hiện ra bất kỳ tổn thương hay bệnh lý gì. Đây là một bé trai đáng yêu và khỏe mạnh. Ngoài ra, thi thể vẫn còn hiện tượng co cứng, căn cứ vào đó, có thể suy đoán em bé tử vong vào khoảng ba mươi tiếng đồng hồ trước đó, tức là rất có thể bị chôn sống vào sáng sớm hôm kia.

“Nếu là mưu sát,” Đại Bảo nói, “thì khả năng bị người thân sát hại là rất nhỏ, như vậy sẽ dễ dàng tìm ra lai lịch thi thể.”

“Còn có một khả năng nữa.” Tôi đờ đẫn nhìn thi thể đứa bé vừa được khâu xong đang nằm im thanh thản, nói, “là cả nhà đứa bé đều đã bị gϊếŧ hại.”

“Điều này thì phải dựa vào kết quả điều tra vòng ngoài.” Bác sĩ Vương nói. “Một đứa trẻ bé tí thế này, có khi còn chưa đăng ký hộ khẩu, ngoài việc tìm kiếm manh mối từ quần áo thì không còn cách nào để tìm ra lai lịch nạn nhân nữa. Nếu đến cuối cùng mà vẫn không tìm ra được là con cái nhà ai thì mất mặt lắm đấy.”

“Tóm lại, đây là một vụ mưu sát.” Tôi nói. “Trước tiên cứ lập hồ sơ vụ án đã, sau đó điều tra vòng ngoài, em không tin trong một khu vực phạm vi không lớn lại không thể tìm ra manh mối về một đứa trẻ mất tích. Còn nữa, hãy đưa vật thể dạng sữa trong dạ dày đứa bé đi xét nghiệm ADN.”

*

Lực lượng điều tra hình sự của tỉnh mạnh hơn các khu vực khác không chỉ nhờ có nguồn lực kinh tế hùng hậu, mà quan trọng hơn là mỗi một thành viên đều là những chiến tướng tinh nhuệ đã được tuyển chọn kỹ lưỡng. Chiều hôm đó, khi tâm trạng tôi còn chưa kịp bình ổn trở lại, bác sĩ Vương đã gọi điện đến.

“Đã phát hiện ra một manh mối cực kỳ giá trị.” Bác sĩ Vương nói. “Cách hiện trường năm cây số có một ngọn núi tên là Thanh Diên.”

“Em biết chỗ đó.” Tôi sốt ruột muốn biết ngay manh mối là gì.

“Dưới chân núi có một ngôi làng.” Bác sĩ Vương nói. “Theo phản ánh của dân làng, trong làng có một nhà họ Thân sinh được hai đứa con một gái một trai. Tối hôm qua, họ nghe thấy tiếng cãi vã của hai vợ chồng nhưng không nghe thấy tiếng khóc của trẻ con. Theo xác nhận của người này, quần áo của nạn nhân giống hệt như quần áo của cậu con trai nhà họ Thân.”

“Được!” Tôi đập mạnh xuống bàn. “Chúng tôi và bộ phận điều tra sẽ cùng đến đó.”

Thân Tuấn là một người đàn ông gầy gò trạc 40 tuổi, ngoại hình hết sức khó coi.

“Đây là con anh phải không?” Điều tra viên giơ bức ảnh chụp đứa bé cho Thân Tuấn xem.

Thân Tuấn nhìn tấm ảnh, khẽ run lên một cái rồi gật đầu.

Phản ứng của anh ta khiến tôi kinh ngạc. Một người cha nhìn thấy ảnh chụp xác chết của con mình thì không thể nào bình thản như vậy được. Nhìn vẻ sửng sốt của điều tra viên, tôi biết họ cũng đang nghĩ như tôi.

“Vợ anh đâu?” Điều tra viên hỏi.

Thân Tuấn không trả lời, lắc đầu, tỏ ý không biết.

“Nghe nói anh còn một con gái lên năm.”

“Hai mẹ con đi cả rồi.”

“Đi đâu?”

“Con mất, chúng tôi cãi nhau, cô ấy dẫn con gái bỏ đi rồi.”

“Con trai chết mà anh không buồn à?”

“Buồn thì có tác dụng gì?” Thân Tuấn cúi gằm mặt nói. “Hôm qua thấy con trai mất tích là tôi biết nó đã đến số rồi. Thằng bé còn nhỏ như vậy, làm sao mà tìm được?”

“Vợ anh là người thế nào?” Điều tra viên nói. “Sao chúng tôi không điều tra ra thông tin kết hôn của anh?”

Tin này tôi vẫn chưa được biết, giờ nghe nói, tôi mới giật mình. Hiện giờ ở nông thôn đúng là có rất nhiều người không đăng ký kết hôn nhưng đã chung sống với nhau, sinh con đẻ cái như thường.

“Cô ta là người Tây Bắc đến đây làm thuê.” Thân Tuấn nói. “Mấy năm trước tôi bán cát phất lên, cô ta theo đuổi tôi, sau đó tôi và cô ta về ở với nhau. Nhưng cô ta là trẻ mồ côi, không có hộ khẩu nên các anh không tra ra được.”

Điều tra viên đang định hỏi tiếp thì tôi vỗ vai anh ta, ra hiệu đưa người đàn ông này về đồn thẩm vấn tiếp.

“Em nghi ngờ anh ta à?” Lúc lên xe cảnh sát, Đại Bảo hỏi tôi.

Tôi gật đầu: “Vẻ bình thản khác thường của anh ta khiến em không thể không nghi ngờ. Còn nữa, vợ anh ta mồ côi thì có thể dẫn con đi đâu được? Cô ấy không đủ điều kiện để giận chồng bỏ nhà ra đi.”

“Là vì lý do này à?” Đại Bảo hỏi. “Chẳng phải em đã nói người bình thường chẳng ai lại sát hại vợ con mình tàn nhẫn đến thế?”

“Ngộ nhỡ thằng bé không phải con đẻ của anh ta thì sao?” Tôi vặn lại.

*

Kỹ thuật giám định ADN hiện đại ngày càng trở nên hoàn thiện, mẫu xét nghiệm có quá trình xử lý sơ bộ khá đơn giản, ví dụ như vết máu, chỉ khoảng năm tiếng là đã cho ra kết quả ADN.

Đến tối, xét nghiệm ADN được gửi tới tổ chuyên án, chứng minh phán đoán của tôi đã sai lầm.

“Nếu nạn nhân là con ruột của Thân Tuấn thì khó mà nghi ngờ anh ta được.” Tôi cúi đầu nhận sai. “Thả người trước đi.”

“Nếu như con trai bị lạc mất, chắc không có chuyện người dưng đem chôn sống đứa bé chứ?” Đại Bảo nói. “Chẳng lẽ là tai nạn ngoài ý muốn? Ví dụ như mưa lớn cuốn trôi đống cát, vừa hay chôn vùi đứa bé?”

Lâm Đào gật đầu tán đồng.

Tôi lắc đầu, nói: “Tử vong vào khoảng 4, 5 giờ sáng ngày 29, tôi đã xem thông tin thời tiết, lúc đó đang mưa to gió lớn, hiện trường nước ngập lút cẳng chân. Một đứa bé mới hơn một tuổi đầu, chỉ cao mấy chục phân, không thể đến đó được.”

“Thân Tuấn nói, sau khi vợ anh ta để lạc mất con, về nhà hai vợ chồng cãi vã, chị vợ đã bỏ đi.” Anh Trương, phân đội trưởng phân đội Cảnh sát hình sự Công an huyện nói. “Giờ chúng ta có hai con đường, một là phải điều tra mối quan hệ của hai vợ chồng, đặc biệt là xem có nhân tình hay không. Hai là tìm kiếm vợ của Thân Tuấn là Khương Phương Phương, mồ côi, không có hộ khẩu, tìm thấy chị ta sẽ rõ được nhiều điều.”

“Thế Khương Phương Phương không nói cho Thân Tuấn biết tại sao lại lạc mất con à?” Tôi hỏi.

“Nghe Thân Tuấn nói, sau khi Khương Phương Phương về nhà mặt mày đờ đẫn, chỉ nói lạc mất con rồi, không nói thêm gì nữa.”

“Không hợp lý cho lắm.” Tôi nói. “Các anh cứ điều tra trước đi, có thể cho tôi tờ lệnh khám nhà được không? Tôi muốn đến khám nhà Thân Tuấn.”

Đội trưởng Trương gật đầu.

Trước khi thả Thân Tuấn trở về nhà, chúng tôi đã lặn lội trong đêm mang đèn khám nghiệm tìm tới nhà Thân Tuấn khám xét.

Cùng với tốc độ xây dựng rầm rộ của tỉnh lỵ, do nhu cầu rất lớn từ các công trình kiến trúc nên nghề bán cát gần đây rất phất. Thân Tuấn nhờ đó mà phát tài, cất được căn nhà hai tầng khang trang, nội thất lịch sự.

Tôi, Đại Bảo, Lâm Đào chia nhau khám xét các phòng, công việc tiến hành rất khẩn trương nhưng chẳng có phát hiện gì giá trị. Đồ đạc trong phòng rất bình thường. Đột nhiên, chúng tôi nghe thấy tiếng kêu của Đại Bảo, liền chạy tới phòng ngủ chính nơi anh ta đang khám xét.

“Kêu cái gì thế? Tôi hỏi. “Không biết thế nào là khám xét bí mật à?”

“Đúng là có bất thường thật đấy.” Đại Bảo cầm một cuốn sổ nhỏ đưa cho tôi.

Đó là cuốn sổ y bạ của bệnh viện tâm thần thành phố, tên bệnh nhân là Khương Phương Phương. Kết quả chẩn đoán: tâm thần phân liệt gián đoạn, rối loạn cảm xúc lưỡng cực.

“Khương Phương Phương bị tâm thần!” Lâm Đào kêu lên.

“Em nghĩ liệu có phải Khương Phương Phương lên cơn thần kinh rồi chôn sống con trai mình không?” Đại Bảo hỏi.

“Vậy tại sao Thân Tuấn lại giấu chi tiết Khương Phương Phương bị bệnh tâm thần?” Tôi nói.

“Tại sao em cứ nghi ngờ anh ta thế? Anh thấy anh ta cực kỳ bình thường.” Bác sĩ Vương nói. “Dù sao anh ta cũng là một ông chủ, nói ra chuyện vợ bị tâm thần cũng mất mặt lắm chứ.”

“Đúng thế!” Đại Bảo nói. “Mỗi người đều có cách suy nghĩ riêng, nên chúng ta không thể dùng lẽ thường tình để suy đoán về suy nghĩ hoặc động cơ của mỗi một con người, đây là lời sư phụ đã nói.”

Tôi gật đầu, nói: “Có lý. Vậy bây giờ càng phải tìm bằng được Khương Phương Phương.”

*

Trên đường trở về, chúng tôi và bác sĩ Vương chia tay nhau. Lực lượng pháp y của tỉnh quá ít ỏi, nhưng lại phải đảm đương toàn bộ các vụ án mạng bất thường trong toàn thành phố. Bác sĩ Vương vừa nhận được mệnh lệnh của trung tâm chỉ huy 110, yêu cầu đến bờ sông cạn gần đó để khám nghiệm hiện trường án mạng bất thường.

Trong giấc ngủ, ác mộng liên tiếp kéo đến. Tôi nằm mơ thấy cậu bé đáng yêu ấy, mơ thấy em bị chôn vùi trong đống cát, ra sức giãy giụa. Tôi giơ tay ra, nhưng không thể chạm được vào em, tôi càng gắng sức vùng vẫy, lại càng rời xa em… Đột nhiên, tôi lại quay về phòng giải phẫu, đứng trước mặt tôi chính là kẻ thủ ác trong vụ án Vân Thái. Hắn bước từng bước lại gần tôi, ngoác rộng cái miệng đỏ lòm, hàm răng trắng rợn sáng lên lấp lóe dưới ánh đèn không bóng. Tôi vớ lấy bộ còng tay lao bổ về phía hắn, nhưng lại vồ trượt. Hắn đứng ngay cạnh tôi, nhưng tôi không tài nào bắt được hắn. Hắn quay đầu, chạy ra khỏi phòng giải phẫu. Tôi co chân định đuổi theo, nhưng không tài nào nhúc nhích được. Tôi cuống quýt, mồ hôi vã ra đầm đìa.

Tôi bật dậy khỏi giường, khắp người ướt đẫm mồ hôi, khiến Linh Đan đang ngủ ngon giật mình choàng tỉnh. Tôi ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã sáng.

“Anh lại mơ thấy ác mộng à?” Linh Đan dụi mắt hỏi. “Thế này thì không ổn rồi, ngày nào anh cũng áp lực thế này, làm sao chịu nổi?”

Tôi xoa xoa mặt, lắc đầu: “Anh không sao, chỉ vì trong lòng anh vẫn còn có một nút thắt chưa thể gỡ được.” Tôi cầm cuốn sổ ghi chép ở đầu giường lên, lật giở những ghi chép về vụ Vân Thái. Vì vụ án này mà tôi đã viết kín đến nửa cuốn sổ, ghi chép lại toàn bộ tình hình điều tra, phân tích hiện trường, tổn thương thi thể, những điểm khó khăn và nghi vấn của cả năm vụ án trong chuỗi vụ án Vân Thái. Cứ rảnh rỗi là tôi lại giở ra xem, chỉ mong phát hiện ra được vấn đề nào đó mà tôi bỏ sót. Không phá được vụ án này, những cơn ác mộng sẽ vẫn bám riết lấy tôi.

“Em ngủ thêm chút nữa đi,” tôi nói với Linh Đan, “anh đến tổ chuyên án.”

*

Toàn bộ thành viên tổ chuyên án, bao gồm cả bác sĩ Vương, đều suốt đêm không ngủ. Phòng họp của tổ chuyên án như sắp bốc cháy đến nơi, tôi vừa bước vào cửa, mùi khói thuốc đặc quánh đã khiến tôi phải ho sặc sụa.

“Tới rồi à?” Phân đội trưởng Trương mặt nặng như chì, “Khương Phương Phương chết rồi.”

“Chết rồi?” Tôi quên bẵng cả bầu không khí sặc sụa. “Sao lại chết được?”

“Tối qua, anh tới hiện trường tử vong bất thường, nạn nhân chính là Khương Phương Phương.” Bác sĩ Vương nói.

“Sao anh biết?”

“Cũng vừa biết mới đây. Tối qua, phòng Giám định ADN đã làm việc thâu đêm, xét nghiệm thấy ADN của nạn nhân tối qua trùng khớp với ADN trong mẫu sữa lấy từ dạ dày của con trai Thân Tuấn.”

“Thế còn nguyên nhân tử vong, anh có biết không?” Tôi hỏi.

Bác sĩ Vương gật đầu: “Theo khám nghiệm sơ bộ bên ngoài thi thể, tử vong do rơi từ trên cao xuống.”

Tử vong do rơi từ trên cao xuống thường là do sơ ý hoặc tự sát, rất ít khi là do bị sát hại.

“Gϊếŧ con rồi tự sát.” Đại Bảo nói. “Nếu là như vậy thì có thể giải thích được vụ án này.”

“Tử thi vẫn chưa giải phẫu phải không?” Tôi hỏi.

Bác sĩ Vương lắc đầu nói: “Lúc anh tới khám nghiệm hiện trường đã tìm được một bức ảnh trong túi áo nạn nhân, chụp nạn nhân đang bế con. Anh ngờ rằng đó chính là con trai của Thân Tuấn cho nên mới cho giám định ADN ngay trong đêm. Anh định đợi xác nhận xong mới tiến hành giải phẫu tử thi.”

Tôi gật đầu tán thành: “Chúng ta tới xem hiện trường trước nhé.”